“Được rồi!”
“Chính là như vậy, đừng cử dộng, cứ thế đi!”
Đợi một lát, Diệp Mặc mới quay trở lại.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến cho hắn trở nên thất thần.
Dưới ánh mắt trời, hai người ngọc ngồi gần cửa sổ, toàn thân được tắm ánh nắng, da thịt liền trở nên lộng lẫy và chói mắt như ngọc.
Một người trắng hơn một ít, băng cơ ngọc cốt, trắng không tì vết, duy chỉ có mái tóc đen nhánh rũ xuống bên cổ, nhưng không phải tất cả cơ thể đều được tắm ánh mắt trời, mà bên dưới còn có một mảnh bóng râm hình dáng tròn trịa.
Một người khác, thì da thịt không trong suốt như ngọc, mà lại trắng như sữa bò, thân hình cũng cao hơn, thon dài hơn, đường cong cũng chập trùng và bay bổng hơn, bụng dưới còn có đường Vest line, trên chân còn có những đường cong của bắp thịt, có một loại khỏe mạnh và cân đối hơn.
Hai gương mặt cũng có biểu cảm không giống nhau, một người thì vẫn thanh lãnh và lạnh nhạt như mọi khi, còn một người khác thì ngậm lấy một nụ cười rạng rỡ, trong đôi mắt linh động có thần kia còn xuất hiện một tia giảo hoạt và ranh mãnh.
Khóe miệng của người ngọc nở nụ cười khi nhìn thấy dáng vẻ thất thần của người thanh niên đối diện, khóe mắt của nàng còn gẩy lên, giống như đã thấy hơi đắc ý.
Anh ta! Nhất định là không chịu nổi đâu!
Trong bụng nàng, lại bắt đầu muốn giở trò đùa quái đản.
Sau đó, ánh mắt của nàng nhìn qua bên cạnh, dùng ánh mắt để trao đổi với Tư Tuyền, rồi lại cười khanh khách.
Một lát sau, Diệp Mặc mới thu nhiếp tinh thần, nhấc bút vẽ lên, rồi bắt đầu vẽ vù vù.
Động tác của hắn rất nhanh, chẳng mấy chốc, hình dáng uyển chuyển duyên dáng của hai người ngọc đã xuất hiện trên giấy, sau đó, là vẽ lại một số chi tiết và bắt đầu vẽ màu.
“Nhanh quá!” Tần Nhã nhìn thấy động tác của Diệp Mặc thì âm thầm kinh ngạc.
Nàng đã từng làm người mẫu cho Tư Tuyền, cũng từng thấy Tư Tuyền vẽ tranh, mỗi một bức tranh đều vẽ rất lâu, lâu đến mức nàng ngồi ê cả mông mà vẫn chưa xong, mà động tác của Tư Tuyền cũng rất chậm, thỉnh thoảng còn sẽ dừng lại để suy nghĩ một lát.
Nhưng mà, Diệp tiên sinh lại dụng bút như bay, vù vù vù, hoàn toàn khác biệt với Tư Tuyền.
“Xong rồi!”
Cũng không biết bao lâu, nàng đoán là khoảng hơn một tiếng, thì thấy Diệp Mặc đã đặt bút vẽ xuống, điều này khiến cho nàng thấy hơi giật mình.
Tần Nhã ngạc nhiên hỏi: “Vậy là xong rồi?”
Cái này. . .cũng quá nhanh rồi! Anh ta luôn nhanh như vậy sao?
“Cho tôi xem nào!”
Tần Nhã đứng dậy, hoạt động vài khớp xương cứng ngắc của mình một chút, rồi bước đến bên cạnh Diệp Mặc, lại cúi người, nhìn kỹ vào bức tranh sơn dầu này.
Oa!
Đôi mắt đẹp của nàng từ từ mở to ra, lại không chịu được mà sợ hãi thán phục.
Vẽ xong rồi thật này!
Hơn nữa, lại còn cực kỳ đẹp, không phải hoàn toàn là phong cách tả thực, mà thoải mái và cũng đẹp hơn, khiến cho người ta có một loại mỹ cảm như mông lung và mộng ảo.
“Đẹp quá!”
Nàng lại tán thưởng một tiếng, rồi cứ cúi người như vậy, tay ngọc thì chống vào đầu gối mà nhìn đến mức xuất thần.
Nàng tiến lại quá gần, những sợi tóc rủ xuống đều rơi trên vai Diệp Mặc, trên người nàng còn có một mùi thơm thấm lòng người, là một mùi nước hoa nóng bỏng, không bị cản trở.
Người ngọc thanh lãnh đi cũng qua, nàng tiến đến bên còn lại của Diệp Mặc, rồi cũng cúi người, tỉ mỉ cẩn thận thưởng thức một phen.
“Em nói rồi mà, anh ấy mà vẽ thì chắc chắn là rất đẹp!”
Mái tóc đen nhánh của nàng cũng rủ xuống, nhẹ nhàng sượt qua gương mặt của Diệp Mặc.
Hai người ngọc, hai bên trái phải, hai mùi thơm cơ thể khác biệt từ hai bên đánh tới, bao vây lấy Diệp Mặc, giống như hắn đang đắm mình trong hương ôn nhu mộng ảo vậy.
Diệp Mặc cứng đờ lại chỗ, không dám động một chút nào, đến cả ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, phải nói là cực kỳ xấu hổ.
Một lúc sau, người ngọc nóng bỏng ở bên cạnh mới từ từ lấy lại tinh thần, lúc này, nàng mới ý thức được, liền cúi đầu nhìn qua, trên mặt liền xuất hiện một vệt đỏ ửng, lại từ từ nóng lên, trong đôi mắt đẹp kia cũng đã thấm ra một vệt ý xấu hổ.
Nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, mà cứ duy trì tư thế này như cũ, ánh mắt thì liếc sang bên cạnh.
Khi nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ và luống cuống của Diệp Mặc, thì nàng không khỏi bĩu môi, cười trộm trong lòng.
Dáng vẻ này cảu Diệp tiên sinh, thật là thú vị!
“Chị đi thay quần áo đây! Tư Tuyền, em nói là muốn để cho anh ấy đo đạc kích thước để làm quần áo đúng không, vậy em cứ từ từ nhé, chị chờ hai người ở bên ngoài.” Tần Nhã nâng người, nháy mắt ra hiệu với người ngọc bên kia, rồi mới cất bước đi qua cầm quần áo, sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Cạch!
Cửa đóng lại.
Trong phòng vẽ tranh cũng an tĩnh lại.
Diệp Mặc vẫn không nhúc nhích như cũ, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Nơi này, có thước dây không?”
“Có. . .có nha!” Người ngọc ở bên cạnh trở lời yếu ớt như tiếng muỗi vo ve.
“Vậy. . .”
“Tôi đi lấy!”
Cộc cộc cộc!
Nàng bước nhanh qua một bên tìm kiếm, rồi cầm một cái thước dây về, nàng liếc mắt nhìn qua chiếc áo ngủ ở bên kia một chút thì lòng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không đi lấy, mà chỉ nhẹ nhàng đặt thước dây vào trong tay Diệp Mặc.