“Cái này. . .sao có thể chứ?” Sau khi Đào Hiểu Bình nghe xong thì lại ngây dại, lại kêu lên sợ hãi, càng cảm thấy hoang đường hơn.
Loại đồ vật như máy quang khắc, là phải tập hợp sức mạnh của rất nhiều công ty đỉnh phong trong nhiều lĩnh vực mới có thể chế tạo ra, nhưng mà Tổng giám đốc Chu lại nói, Đông Đằng có thể chế tạo ra một máy quang khắc tiên tiến nhất bằng vào sức của một công ty á?
Điều này, không khác gì nằm mơ giữa ban ngày!
Muốn tự chế tạo, thì công ty phải giải quyết vào bao nhiêu vấn đề khó khăn chứ, không có vài chục năm thì sao có thể làm được!
Kỹ thuật tăng lên, là phải cần thời gian, và một lượng lớn tài nguyên!
Chu Tùng Sơn âm thầm cười nói.
Làm sao có thể?
Vậy thì phải hỏi vị chủ tịch Diệp này rồi!
Tất cả, đều là do vị chủ tịch này!
Kỹ thuật màn hình, pin và rất nhiều kỹ thuật tiên tiến của tập đoàn Đông Đằng đều là vị chủ tịch này mang đến, bất cứ vấn đề khó khăn nào trong kỹ thuật, thì cứ nói với chủ tịch là giải quyết được hết.
Có nhiều lúc, Chu Tùng Sơn cũng cảm thấy rất khó tin, chỉ có thể đổ cho lý do, chủ tịch là thiên tài, là tồn tại như quái vật giống như Tesla trong lịch sử!
Chu Tùng Sơn thổn thức một tiếng, rồi lại nói: “Cũng là vị chủ tịch Diệp muốn khiêm tốn, không để cho chúng ta tuyên truyền, vì sợ dẫn đến một ít rắc rối không cần thiết, dù sao lĩnh vực chất bán dẫn cũng khá mẫn cảm, mà những gì tiến sĩ Đào anh vừa nhìn thấy, cũng không phải tất cả những gì công ty có.”
Hiện giờ, tập đoàn Đông Đằng nổi tiếng nhất là kỹ thuật pin và màn mình, còn chất bán dẫn thì vẫn rất khiêm tốn, không có mấy người hiểu rõ.
Sau khi nghe xong, Đào Hiểu Bình lại ngây người rất lâu vẫn chưa lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ của Tổng giám đốc Chu thì không giống như đang nói đùa.
Nhưng mà chuyện này cũng quá hoang đường rồi!
Đến cùng thì tập đoàn Đông Đằng này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi kỹ thuật đều lợi hại như vậy chứ?
Không phải là người là viện khoa học quốc gia chứ?
Không, viện khoa học quốc gia cũng không có kỹ thuật như vậy!
Chu Tùng Sơn tiến lên, vỗ vỗ vai ông ta, mỉm cười nói: “Tiến sĩ Đào, tôi biết anh có rất nhiều nghi ngờ và khó hiểu, chờ sau này, anh sẽ biết thôi!”
Chờ vị này thông qua kiểm tra, thì tự nhiên sẽ biết tất cả thôi.
Chu Tùng Sơn nói xong thì đi đến trước mặt Diệp Mặc, nhiệt tình nói: “Chủ tịch, sao ngài đến đây mà không nói một tiếng, để bọn tôi còn đi ra nghênh đón!”
“Không cần, tôi đến xem một chút thôi, dạo này có vấn đề gì không? Đưa tôi đi xem một chút, lát nữa tôi còn phải đi gặp Trần Hữu Phúc, lần này tôi chỉ ở ba ngay thôi, sau đó còn phải đi Thâm Thị. . .”
Diệp Mặc vừa đi vừa trò chuyện với Chu Tùng Sơn, đoàn người liền chen chúc theo sau.
Đào Hiểu Bình kia thì vẫn đứng ngây người tại chỗ rất lâu, lúc này mới tỉnh lại, vội vàng đuổi theo, sắc mặt ông ta vẫn hoảng hốt như cũ.
“Chúng ta gặp khá nhiều vấn đề trên kỹ thuật!”
“Thời gian gần đây, chúng ta đang ra sức tuyển nhận nhân tài, tiến sĩ Đào cũng là người rất có kinh nghiệm trong việc thiết kế chip, cho nên chúng ta đã đào anh ấy!”
Diệp Mặc vừa nghe vừa gật gù.
Hắn mở miệng dặn dò: “Nhất định phải chiêu mộ thêm nhân tài, đãi ngộ cũng phải tốt nhất!”
Nếu như chỉ có một mình, thì coi như hắn sở hữu nhiều kỹ thuật cao cấp hơn cũng sẽ không làm ra được, vẫn phải dựa vào những thiên tài này mới được, còn hắn chỉ cần phụ trách giải quyết các vấn đề khó khăn là được.
“Vâng vâng!” Chu Tùng Sơn liên tục trả lời.
Đoàn người đi đến khu vực nghiên cứu phát triển.
Đào Hiểu Bình đi theo sau, tuy ông ta không thể đi vào, cũng không nghe thấy vị này nói gì với những nhân viên kỹ thuật trong đó, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn và kích động của đám nhân viên kia thì ông ta lại cảm thấy cổ quái.
Đi qua vài nơi, tất cả đều là như vậy.
Đám nhân viên nghiên cứu kia đang sầu mi khổ điểm, nhưng vừa gặp vị này thì đều có phản ứng giống nhau.
Loại phản ứng này, không giống như gặp ông chủ, mà càng giống với gặp cứu tinh hơn!
Điều này, cũng càng khiến cho Đào Hiểu Bình càng thêm khó hiểu!
Chẳng lẽ, vị này còn có thể chỉ điểm sai làm cho những kỹ sư cao cấp này sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì ông ta đã cảm thấy quá hoang đường, quá buồn cười!
Vị này cũng chỉ là một người trẻ tuổi hơn 20 mới vừa tốt nghiệp mà thôi!
Nhưng có một lần, có vài người ở bên trong đi ra, dùng những thuật ngữ chuyên nghiệp để nói chuyện với vị kia, thì ông ta mới kinh hãi, lại nhìn dáng vẻ sùng bái và cung kính của những người này, thì ông ta mới ý thức được, có lẽ ý nghĩ hoang đường kia lại là thật!
Vị này không phải là một công tử nhà giàu bình thường, mà là một thiên tài!
Đào Hiểu Bình ngẩn ngơ rất lâu, lúc này không nhịn nổi nữa, liền tìm Tổng giám đốc Chu để hỏi thăm: “Tổng giám đốc Chu, ông chủ. . .”
“Sau này anh sẽ biết!” Tổng giám đốc Chu mỉm cười, cũng không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói thì không cần nói cũng hiểu.
“Thật. . . thật sự là thiên tài à!”
Đào Hiểu Bình ngơ ngơ ngẩn ngẩn tại chỗ, ánh mắt nhìn vào bóng lưng phía trước, trong tim chợt dâng lên một trận xấu hổ.
Vị này không phải là người điên, trái lại còn là một thiên tài!
“Ông chú có lai lịch gì vậy?”
“Ông chủ tốt nghiệp trường nào?”
Đào Hiểu Bình đi theo, tò mò hỏi vài câu, thần sắc đã có vài phần kính sợ.