Bốn giờ chiều, Diệp Mặc rời khỏi công ty chất bán dẫn, lại đi đến tập đoàn Đông Đằng, nghe Trần Hữu Phúc báo có một số tình hình của tập đoàn.
“Cũng không tệ lắm!”
Diệp Mặc gật đầu hài lòng.
Hiện tại, mỗi một lĩnh vực Đông Đằng đều làm không tệ, mà màn hình và pin thì đều là nổi tiếng nhất.
Diệp Mặc thả tài liệu trong tay xuống, nhìn về phía Trần Hữu Phúc, cười nói: “Ông biết công ty Vân Bang không?”
Trần Hữu Phúc giật mình, cười nói: “Vân Bang? Đương nhiên là biết rồi!”
Tập đoàn Vân Bang cũng làm linh kiện điện tử mà, người cùng ngành, sao có thể không biết, quy mô của Vân Bang cũng khá lớn, đương nhiên là không thể so sánh với Đông Đằng bây giờ, căn bản là không cùng đẳng cấp.
“Chúng ta có sản phẩm nào trùng với bọn họ không?”
“Không có!”
“Vậy lập tức tuyên bố với bên ngoài, chúng ta bắt đầu tiến quân vào ngành đó, mà công nghệ còn tiên tiến hơn.”
“Hả?”
“Ông cứ làm theo là được, qua vài ngày nữa tôi sẽ đi Thâm Thị, mua một ít công ty, nhà xưởng ở bên đó, Vân Bang đang cạnh tranh với những nhà nào? Để tôi xem nào, có thể mua thì mua, không thể mua thì đầu tư vào, ông tìm một vài người, đi qua Thâm Thị điều tra trước đi!”
“Vâng!” Sau khi Trần Hữu Phúc nghe xong thì run lên rất lâu, rồi mới trả lời.
Nghe ý của chủ tịch, thì hình như có ân oán gì với Vân Bang này rồi!
Trần Hữu Phúc cười nói: “Tôi lập tức sắp xếp ngay, tối nay sẽ có người xuất phát đi Thâm Thị!”
“Rất tốt!” Diệp Mặc gật đầu.
“Mấy hôm nữa, tôi lại cho ông một phần tài liệu!” Diệp Mặc đứng lên, sửa sang lại quần áo.
“Tài liệu gì? A!”
Đầu tiên Trần Hữu Phúc hơi giật mình, tiếp đó thì lại phản ứng kịp, tài liệu mà chủ tịch nói, chắc là giống mấy phần tài liệu viết tay trước.
Trần Hữu Phúc lập tức kích động, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp rút.
Những tài liệu lần trước vẫn còn chưa tiêu hóa xong nữa kìa, không biết lần này chủ tịch sẽ mang đến kỹ thuật như thế nào đây?
Ông ta xoa xoa tay, lòng đầy hưng phấn.
Trần Hữu Phúc tiễn Diệp Mặc ra cửa, bỗng nhiên nhớ đến thứ gì, nên lại mở miệng nói: “À đúng rồi, chủ tịch, khoảng thời gian này có rất nhiều người muốn gặp ngài, loại người nào cũng có, vị chủ tịch Ngụy lần trước cũng muốn gặp ngài, còn có một số người của chính phú cũng muốn mời ngài qua một lần!”
“Dù sao thì Đông Đằng của chúng ta cũng là xí nghiệp số một số hai trong thành phố rồi, cho nên thành phố cực kỳ coi trọng chúng ta, họ còn gọi cho tôi rất nhiều lần, chỉ vì muốn gặp chủ tịch ngài!”
“Trước đó, họ còn đến thị sát công ty chúng ta vài lần, còn cho rất nhiều chính sách ưu đãi!”
“Để lần sau đi!” Diệp Mặc khẽ giật mình, rồi chỉ mỉm cười.
Chuyến này, hắn không có thời gian rảnh rỗi, hai ba hôm nữa là phải chạy qua Thâm Thị rồi, nên không có thời gian đi ứng phó mấy người này.
Trần Hữu Phúc lại đáp lời: “Vâng!”
Diệp Mặc đi lòng vòng một lúc rồi mới rời đi, hắn chạy qua đón hai đứa bé ở nhà cậu hai, rồi mới trở lại biệt thứ số một phía đông ngoại thành.
Bên này cũng có một phòng làm việc đơn giản, cũng có thể live stream.
Rạng sạng, Diệp Mặc pha một chén trà, bắt đầu ngồi xuống thiết kế quần áo chỏ Kỷ tiểu thư, thuận tiện còn thiết kế một ít trang sức, giày cao gót, chờ quay lại thành phố H thì có thể bắt tay vào làm.
Thiết kế xong, Diệp Mặc liền gửi cho Kỷ tiểu thư xem.
Sau đó, hắn cân nhắc một chút, vẫn là chọn kỹ thuật pin đời tiếp theo để viết xuống giấy.
Kỹ thuật pin của Đông Đằng đã dẫn đầu, nên có đột phá cũng không có gì quá bất ngờ.
Diệp Mặc cũng chỉ viết một chút, để bọn họ từ từ hoàn thành.
Ngày hôm sau, chờ bọn nhỏ tỉnh dậy, hắn chuẩn bị một chút, lại cho hai đứa bé ăn no, sau đó liền đi đến Đông Đằng.
Buổi chiều, sân ga đường sắt Thiên Hải.
Một chiếc xe lửa vào chạm, hành khách nối đuôi nhau đi xuống.
Trong khoang thương gia có hai bóng người đứng dậy, cầm hành lý đi xuống xe.
Là một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ trung.
Cô gái trẻ tuổi khoác một chiếc áo khoác đen, che khuất phong thái uyển chuyển xinh đẹp ở bên trong, trên đầu còn đội mũ, đeo kính râm che khuất nửa gương mặt, nên không thấy rõ dung mạo, nhưng da thịt trắng như tuyết và hai bên môi đỏ nở nang sung mãn vẫn khiến cho người ta cảm thấy rất xinh đẹp.
Một tay nàng kéo người phụ nữ ở bên cạnh, một tay khác kéo một va li màu đỏ khá to.
Người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, khuôn mặt mỹ lệ, vãn có thể thấy được phong thái xinh đẹp khi còn trẻ, chỉ là da thịt hơi thô, khiến cho người ta có một loại cảm giác mưa gió.
Bà ăn mặc rất mộc mạc, một chiếc váo khoác màu hồng, và một chiếc đầu đen, trừ một đôi vòng ngọc thì toàn thân đều không có trang sức gì khác.
“Mẹ! Bên này!”
“Rất lâu rồi không đến Thiên Hải! Thay đổi nhiều quá!”
“Mẹ, mẹ muốn đi gặp người kia thật à?”
“Gặp một lần cũng được, chẳng may lần này ông ta đi thật nha! Gặp một lần cũng không có gì!”
Hai người vừa nhỏ giọng trò chuyện, vừa đi theo đám người ra ngoài.