Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1300 - Chương 1300. Mẹ Ninh: Tiểu Diệp Thật Sự Quá Lợi Hại!

Chương 1300. Mẹ Ninh: Tiểu Diệp thật sự quá lợi hại!
Chương 1300. Mẹ Ninh: Tiểu Diệp thật sự quá lợi hại!

Mẹ Ninh quan sát bốn phía, tán phục nói: “Nhà ga này rộng lớn thật đấy!”

Ninh Vũ Đình kéo tay bà, dùng giọng nũng nịu để nói: “Đúng vậy nha! Mẹ, hai ngày này, hai mẹ con mình đi dạo chơi thôi, mua chút quần áo đẹp, lại tìm mấy chỗ ngon ăn cơm, bên này cũng có rất nhiều nhà hàng nổi tiếng! Có được hay không nha? Dù sao ngày kia con mới đi, hai ngày này rất rảnh!”

Mẹ Ninh cười nói: “Dạo chơi thì không sao, ăn cơm thì đơn giản một chút là được, còn quần áo thì thôi, nhiều quần áo rồi, mặc mãi có hết đâu!”

Trước kia bà đã chịu khổ nhiều, sống tiết kiệm cũng quen rồi, cho dù bây giờ con gái có tiền thì bà cũng không nỡ tiêu.

Con gái còn trẻ, sau này còn nhiều chỗ phải dùng tiền.

“Đi mà!” Ninh Vũ Đình nũng nịu.

“Không cần thật mà! Con có lòng này thì mẹ đã vui rồi!” Mẹ Ninh dịu dàng nói: “Đến lúc đó, mẹ đi với con, con mua cho mình vài bộ quần áo xinh đẹp là được, con muốn đi Thâm Thị với Tiểu Mặc đúng không, vậy phải mua mấy món quần áo đẹp vào!”

“Mẹ! Con đi làm việc chứ có phải đi chơi đâu!” Ninh Vũ Đình nhếch miệng, đỏ mặt.

Chuyến này, nàng là đi công tác đàng hoàng.

“Mẹ biết, nhưng đi công tác cũng phải mặc quần áo đẹp mà!” Mẹ Ninh cười nói: “Đúng rồi, con đã liên hệ với Tiểu Mặc chưa? Tiểu Mặc đang ở đâu? Con đi tìm Tiểu Mặc đi, lát nữa để mình mẹ đi qua đó là được rồi, dù sao con cũng không muốn gặp ông ta!”

Ninh Vũ Đình lại nhăn mày, lo lắng nói: “Không được, mẹ đi qua một mình thì con không yên lòng!”

Mẹ Ninh nhất thời bật cười: “Mẹ là người lớn rồi, có gì mà không yên lòng chứ!”

Ninh Vũ Đình hừ nói: “Mẹ, con sợ nhà bọn họ lại bắt nạt mẹ, nhất là người phụ nữ ác độc kia!”

Người một nhà kia, nhất là họ Uông kia đã bặt nạt mẹ nhiều lần, trước kia còn thường xuyên gọi điện thoại đến, lúc thì cầu xin, lúc thì lại mắng chửi người, còn mắng rất ác độc, giống như một con mụ tâm thần vậy.

Mấy hôm trước, lại nhờ người nhắn tin qua, nói rằng người kia lại vào viện, khả năng là không qua khỏi.

Mẹ vốn cũng không muốn đi, nhưng do dự hai ngày thì lại không đành lòng, mà đúng lúc nàng cũng muốn đi Thiên Hải, cho nên hai người mới đi cùng.

“Con thật là!” Mẹ Ninh lại bật cười: “Mẹ của con trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn rồi, mà còn sợ bà ta à?”

“Con lo lắng thôi mà!” Ninh Vũ Đình chu mỏ, dịu dàng nói: “Mẹ, thế này đi, chúng ta đi tìm Diệp Mặc trước, ăn một bữa cơm xong thì lại đi qua bệnh viện, có Diệp Mặc ở thì không cần phải sợ nữa, người nhà kia cực kỳ sợ Diệp Mặc! Diệp Mặc nói là đang ở Đông Đằng thì phải, con nói cho mẹ biết nhé, công ty kia. . .”

Mẹ Ninh hơi chần chờ, rồi cười nói: “Vậy. . .cũng được!”

Ninh Vũ Đình vui vẻ nói: “Vậy quyết định như thế nhé, đi thôi đi thôi! Chúng ta đi khách sạn trước, sau đó lại đi tìm Diệp Mặc!”

Mẹ Ninh thấy dáng vẻ vui sướng của con gái thì chỉ mỉm cười lắc đầu.

Bà cũng không biết tương lai của con gái mình sẽ ra sao, nhưng ít nhất thì con người của Tiểu Mặc cũng không tệ, rất chiếu cố con gái, nửa đời sau con gái bà cũng không cần phải phát sầu vì kế sinh nhai.

Bà đi theo, cười nói: “Con nói là, Đông Đằng kia rất lớn à!”

“Nào chỉ lớn thôi chứ! Công ty này cực kỳ ghê gớm, trước kia còn thường xuyên xuất hiện trên bản tin và thời sự, giá trị phải vài trăm tỷ là ít!” Ninh Vũ Đình hưng phấn nói, trong lời nói lại có vài phần kiêu ngạo.

Trước kia, nàng cũng không biết Thần Châu và Đông Đằng gì cả, cũng là Lâm Lâm nói cho nàng hay.

Trước kia, nàng cũng không ngờ tên bại hoại kia lại lợi hại đến mức độ này, còn chơi được cả công ty công nghệ cao như vậy nữa!

Mẹ Ninh thở dài từ đáy lòng: “Tiểu Diệp, thật sự quá lợi hại!”

Hai người gọi xe đi dến khách sạn, sắp xếp thu dọn một lúc, chờ đến chạng vạng tối thì trực tiếp đến nhà hàng đã hẹn trước chứ không đi qua Đông Đằng.

Hai người chờ ở cửa một lát, liền thấy một chiếc xe đi đến, một người thanh niên bước xuống xe, trong ngực còn ôm hai đứa bé dễ thương và đáng yêu.

“Chào dì!”

Mẹ Ninh đánh giá một chút, rồi thở dài: “Đáng yêu quá!”

Lúc trước, con gái cũng cho bà xem ảnh chụp hai đứa bé rồi, nhưng giờ nhìn thấy tận mắt, thì còn xinh đẹp và dễ thương hơn trong ảnh nhiều.

Mọi người đi vào phòng tiếng, ngồi xuống.

Diệp Mặc liền hỏi: “Người kia lại bị bệnh sao? Tình hình thế nào rồi?”

Mẹ Ninh nói: “Nghe nói là rất nghiêm trọng, có thể không qua khỏi, dì nghĩ là, có thể đây là lần cuối, cho nên mới đến xem một chút.”

“Cũng tốt!” Diệp Mặc gật đầu.

Mặc kệ dì quyết định ra sao, thì hắn đều tôn trọng.

“Lần trước cháu cũng đã xem qua bệnh án của ông ta, thân thể của ông ta. . . đúng là rất kém rồi, các loại bệnh nền thì chưa nói, thận của ông ta cũng cực kỳ yếu, bệnh động mạch vành của ông ta cũng rất nghiêm trọng, chắc không gắng gượng được bao lâu nữa đâu.”

“Còn không phải tự chuốc lấy sao!” Ninh Vũ Đình ở bên cạnh hầm hừ nói, mặt đầy căm ghét.

Diệp Mặc cười nói: “Vậy lát nữa cháu đi qua cùng hai người nhé!”

“Được được! Vậy phải làm phiền Tiểu Diệp cháu rồi!”

“Không có gì ạ!”

“Tiểu Diệp, dì nghe Vũ Đình nói, thì công ty tại Thiên Hải của cháu rất lớn à, làm cái gì? Pin, còn cả chip á? Công nghệ cao thế à? Nghề này, có phải rất đốt tiền không?”

“Cũng bình thường. . .”

Khi ăn cơm, Diệp Mặc và mẹ Ninh vừa ăn vừa trò chuyện.

Ninh Vũ Đình ngồi yên tĩnh ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại trêu chọc hai đứa bé, lại nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, rồi lại mím môi cười.

Hết chương 1300.
Bình Luận (0)
Comment