Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1301 - Chương 1301. Gặp Lại Ninh Đức Phát!

Chương 1301. Gặp lại Ninh Đức Phát!
Chương 1301. Gặp lại Ninh Đức Phát!

Chờ cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc đi theo hai người đến bệnh viện Thụy Kim.

Ba người hỏi một chút, rồi đi đến phòng bệnh.

Khi đứng trước cửa phòng bệnh, mẹ Ninh giơ tay lên, rồi lại do dự mà bỏ tay xuống, liên tục vài lần như vậy, lúc này mới thở sâu, rồi dứt khoát đẩy cửa đi vào.

Trong phòng bệnh có ba người, hai mẹ con Uông Bích Hồng, một người ngồi bên cạnh giường bệnh, một người đứng bên cửa sổ, còn một người là Ninh Đức Phát đang nằm trên giường bệnh, khi nghe thấy tiếng bước chân thì đều quay đầu nhìn qua.

Sắc mặt Ninh Đức Phát lập tức trầm xuống.

“Úi! Đến rồi này!” Bà ta trợn trắng mắt, lại gào to, mặt mũi tràn đầy chán ghét và căm hận.

Bà ta lại đứng lên, dùng âm thanh mỉa mai để nói: “Rốt cuộc cũng biết đến rồi? Trước kia cầu xin các người lâu như vậy mà cũng không thấy các người xuất hiện, giờ định đến để chế giễu à! Bà nhìn thấy dáng vẻ này của Đức Phát thì rất vui vẻ nhỉ!”

Con hồ ly tinh này cực kỳ ác độc!

Chắc chắn là con hồ ly tinh này muốn trả thù, cho nên mới bảo tên nhãi kia đối phó nhà bọn họ, đối phó tập đoàn Vạn Hưng!

Hiện tại, Vạn Hưng phá sản, Đức Phát cũng bệnh nặng, chắc chắn con hồ ly tinh này đang rất vui mừng đắc ý!

Ninh Hoằng Đào lạnh nhạt nhìn qua, thái độ cũng không tốt.

Anh ta căn bản không nhìn thấy người phụ nữ này và đứa con hoang kia xuất hiện ở đây, nhưng mà cha nói là muốn gặp mặt lần cuối, cho nên anh ta mới bất đắc dĩ mà truyền lời.

Mẹ nói không sai, hai mẹ con nhà này cực kỳ ác độc, nhất là đứa con hoang kia, không nhớ tình cảm cha con ruột thịt chút nào, đã phá đổ tập đoàn Vạn Hưng, mà còn thấy cha chết mà không cứu, loại ác độc và máu lạnh này thì có gì đáng gặp!

“Có gì mà phải vui vẻ!” Mẹ Ninh đi vào, liếc mắt nhìn qua người nằm trên giường bệnh, trong mắt bà không chút gợn sóng.

Bà còn tưởng rằng, bản thân mình sẽ thương cảm hoặc là phẫn nộ, nhưng kết quả là, trong lòng bà trống rỗng, không có gì cả, tâm trạng hoàn toàn bình thường, giống như là đang nhìn một người xa lạ vậy.

Mà người nằm trên giường bệnh, cũng đúng là một người xa la thật!

Hơn hai mươi năm không gặp, dáng vẻ cũng thay đổi quá nhiều, lại ốm yếu gầy trơ cả xương, nào có bóng dáng của trước kia.

“Ôi ôi! Bà không vui vẻ? Tôi thấy trong lòng bà đã nở hoa rồi thì có! Bà đừng giả vở giả vịt ở đây!” Uông Bích Hồng vẫn cười nhạo như cũ: “Họ Lâm, bà cũng rất có bản lĩnh đấy, dạy dỗ được một con tiểu hồ ly tinh, leo lên được người lợi hại như vậy, ghê gớm đấy!”

Mẹ Ninh nheo mắt nhìn Uông Bích Hồng, sắc mặt bà vẫn rất bình tĩnh, cũng không thèm để ý.

Cộc cộc vài tiếng, Ninh Vũ Đình từ ngoài cửa bước vào, quát lên: “Bà mắng ai thế?”

“Ui ui! Tiểu hồ ly tinh cũng đến nữa này! Lẽ nào, mày không phải là hồ ly tinh sao?” Uông Bích Hồng vênh mặt lên, thái độ có vài phần hung hăng và dữ tợn.

Con tiểu hồ ly này còn đáng giận hơn cả mẹ của nó nữa!

Ninh Đức Phát nằm trên giường bệnh bỗng nhiên trở mình, nỗ lực ngồi dậy, rồi hô lên như hết hơi: “Đủ rồi!”

Ông ta nhìn gương mặt lạ lẫm lại quen thuộc này, dùng giọng nói run rẩy kêu lên: “Tuệ Trân. . .” Sau đó, ánh mắt ông ta lại rơi vào cô gái trẻ tuổi kia, “Đó là. . .Vũ Đình sao?”

Trước kia, ông ta cũng đã xem qua ảnh chụp, nhưng chưa bao giờ gặp người thật!

Từ khi đứa bé này được sinh ra, ông ta chưa từng gặp lần nào!

Ông ta run run rẩy rẩy mà đưa tay lên, cổ họng nghẹn ngào, trông hốc mắt nổi lên một vệt nước, rất nhanh đã rơi xuống.

Ninh Vũ Đình chỉ nhíu mày nhìn ông ta.

Đối với người cha đẻ này, nàng cũng có một chút cảm tình nào cả, thậm chí còn hết sức căm hận, một tên xấu xa, làm chuyện xấu cả đời, lại làm bộ chảy vài giọt nước mắt trước khi lâm chung, căn bản là không đáng giá đồng tình!

Nếu như không phải mẹ muốn đến, thì nàng còn lâu mới xuất hiện ở đây.

Ninh Đức Phát thấy dáng vẻ hờ hững của hai người thì mỉm cười tự giễu, lộ ra vài phần thê lương.

Đến giờ phút này, ông ta mới chính thức hiểu ra, tất cả chỉ là báo ứng của mình thôi! Cũng không trách được mẹ con các nàng!

Ninh Đức Phát lại vẫy tay, khàn giọng nói: “Vũ Đình, con qua đây! Ta có vài câu muốn nói v ới con! Là cha. . . không, là ta có lỗi với con, cũng có lỗi với mẹ con, ta biết con hận ta, ta có thể hiểu được, ta cũng không có quá nhiều thứ để có thể cho con, ta chỉ để lại cho con một chút di sản, đến khi đó. . .”

“Cái gì?” Uông Bích Hồng nghe đến đây thì lập tức bùng nổ, rống giận lên: “Ông còn để lại tài sản cho con tiểu hồ ly này? Ông bị điên rồi à! Ông có bị bệnh hay không! Ông đã quên nó đã làm gì với nhà chúng ta, với ông sao? Ông còn để lại tài sản cho nó, ông có bị ngu hay không?”

Hết chương 1301.
Bình Luận (0)
Comment