Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1302 - Chương 1302. Diệp Mặc: 500 Triệu, Tôi Cứu Ông!

Chương 1302. Diệp Mặc: 500 triệu, tôi cứu ông!
Chương 1302. Diệp Mặc: 500 triệu, tôi cứu ông!

“Ông đã nói với tôi là không để lại cho nó chút nào cơ mà? Một phần cũng không có cơ mà? Ông lừa tôi? Ông để lại cho nó bao nhiêu? Không được, một phần cũng không được, đó đều là của tôi, của Hoằng Đào và Nhất Phi, một đứa con hoang như nó không có tư cách phân chia tài sản.”

Bà ta nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng bừng vì tức giận.

Ninh Hoằng Đào ở một bên cũng thay đổi sắc mặt.

Rõ ràng cha đã nói với anh ta, sẽ không để lại chút gì cho đứa con hoang này, phần thuộc về đứa con hoang này sẽ chuyển sang cho anh ta và Nhất Phi.

Ninh Hoằng Đào cũng không nhịn được mà kêu lên: “Cha!”

“Hai người. . . kích động cái gì, tôi cũng chỉ cho một chút xíu chứ không nhiều, không nhiều!” Ninh Đức Phát nói: “Đúng thế, chỉ đền bù một chút mà thôi!”

“Một chút xíu cũng không được!” Uông Bích Hồng lại gào thét lên, sắc mặt dữ tợn mà quát: “Ông quên rồi sao, chính là nó đã làm Vạn Hưng sụp đổ, còn cả mối hôn sự của con gái nữa, tất cả đều tại nó, nó là bạch nhãn lang, ông để lại tiền cho nó làm gì? Với lại, nó còn cần tiền của ông à?”

“Nó đã leo lên được một nhân vật lợi hại như vậy thì còn cần chúng ta bố thí chút tiền à!”

“Ninh Đức Phát, có phải ông sửa di chúc rồi hay không? Ông sửa lại cho tôi, không được cho nó đồng nào, bằng không thì ông đừng trách tôi và con trai trở mặt với ông!”

“Bà. . .” Ninh Đức Phát vô cùng tức giận.

Mẹ Ninh ở một bên bình tĩnh nhìn cảnh này thì cười hài hước.

Bà chẳng quan tâm đến mấy chuyện này chút nào.

Coi như con gái không có tiền, thì bà cũng không quan tâm, cũng không cần người này bố thí.

Bà lạnh lùng nói: “Vũ Đình không cần, chút tiền này, nhà các người tự giữ lại đi!”

Uông Bích Hồng lại thét to: “Ông nghe thấy chưa, người ta còn không thèm, còn xem thường chút tiền này của ông kìa! Bây giờ người ta đã phát đạt rồi, đã có chỗ dựa rồi, nào thèm để mắt đến ông chứ!”

Ninh Đức Phát chán nản nói: “Bích Hồng, thật sự là không nhiều, đây cũng là một nguyện vọng của tôi, bà phải tôn trọng tôi!”

Uông Bích Hồng giận quá hóa cười, thần sắc đã có vài phần điên cuồng: “Tôn trọng ông? Ha ha! Trò cười! Ông có tôn trọng tôi không? Ông cảm thấy làm vài chuyện tốt trước kia chết, là mẹ con bọn họ sẽ nhớ đến ông, sẽ cảm kích ông sao? Sau này sẽ thắp hương cho ông sao? Ông nằm mơ đi!”

“Ông nghe đây, nếu ông không sửa lại di chúc, thì để xem sau này tôi và con trai đối xử với ông như thế nào, ông đừng hòng cho nó một xu nào! Còn các người nữa, cút đi cho tôi, các người đừng hòng cầm được một xu nào!” Bà ta la hét chói tai, lại còn xông lên, xô đẩy mẹ con Ninh Vũ Đình.

“Bà làm gì?”

“Các người cút ra ngoài cho tôi!” Uông Bích Hồng như một con mụ tâm thần, nói: “Hoằng Đào, mau đuổi hai người này ra ngoài đi!”

Một mình bà ta không làm nổi, liền quay người gọi con trai mình, Ninh Hoằng Đào lên tiếng, anh ta đang định tiến lên, thì cửa lại bị đẩy ra một lần nữa, một bóng người cất bước đi vào phòng.

Ninh Hoằng Đào nhìn kỹ vào, thì sắc mặt liền thay đổi, anh ta cứng đờ tại chỗ, không dám động đậy nữa.

“Mày. . .”

Uông Bích Hồng cũng nhìn thấy, thân thể bà ta cũng cứng đờ, sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, còn lộ ra vài phần kinh hoàng.

Không tên khốn này có lai lịch gì, nhưng bối cảnh lại vô cùng lớn, ngay cả ông chủ Hàn có quan hệ ở Đế Kinh mà còn bị thua thiệt, còn bị dọa cho sợ mất mật, nói thẳng là không thể trêu chọc nổi.

Diệp Mặc đi vào, lạnh lùng nhìn hai mẹ con nhà kia một chút, lại đến bên cạnh Ninh Vũ Đình, nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ!”

“Không có gì!” Ninh Vũ Đình mỉm cười: “Để tôi bế cho!”

Nàng nói xong thì ôm hai đứa bé trong ngực Diệp Mặc vào ngực mình.

Diệp Mặc quay người, lại nhìn về phía hai mẹ con Uông Bích Hồng một lát, sau đó mới quay người nhìn Ninh Đức Phát ở trên giường, hắn lại nở nụ cười hài hước, ánh mắt có phần đùa cợt.

Lão già này, còn muốn lấy lòng cả hai phe cơ à!

Làm cái di chúc mà cũng không xong!

“Cậu. . .”

Ninh Đức Phát nhìn người thanh niên này, lại nhìn hai đứa bé trong ngực Ninh Vũ Đình, ánh mắt lập tức trở nên hơi phức tạp.

Ông ta cũng hơi nghe ngại, cho nên cũng không dám mở miệng.

Diệp Mặc đứng trầm ngâm một lát, bỗng nhiên hắn nghĩ đến thứ gì, liền lại gần mẹ Ninh, rồi rỉ tay vài câu.

Sau khi mẹ Ninh nghe xong thì lại trợn tròn mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc mãnh liệt, sau đó thì lại hơi do dự và giãy dụa.

“Điều này. . .”

Rất lâu sau, hình như bà đã có quyết đoán, liền gật đầu dứt khoát, dịu dàng nói: “Được! Tiểu Diệp, cháu cứ quyết định là được!”

“Vâng!” Diệp Mặc gật đầu, lại dạo bước tiến đến bên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào Ninh Đức Phát, trầm giọng nói: “Ông chủ Ninh, tôi có thể cho ông một cơ hội, hiện giờ ông còn bao nhiêu tài sao? Ý tôi là tài sản có thể phân chia cho con cái ý, có được một tỷ hay không?”

“Nhà họ Ninh ông cũng có chút nội tình, dù Vạn Hưng sập thì vẫn còn ít tiền đúng không! Như vậy đi, ông bỏ 500 triệu ra, tôi sẽ ra tay cứu ông! Ông thấy thế nào?”

Hết chương 1302.
Bình Luận (0)
Comment