Ninh Đức Phát nằm trên giường bệnh đã ngẩn ngơ.
Mình. . . còn có thể cứu sao?
Một giây sau, hai mắt ông ta bỗng nhiên tỏa sáng, ngồi dậy, bắt lấy tay của Diệp Mặc.
Chắc chắn là phải đồng ý rồi, chỉ cần có thể sống sót, thì coi như là toàn bộ tài sản cũng được chứ đừng nói là 500 triệu.
Thân thể của ông ta càng ngày càng yếu, mấy hôm trước lại lên cơn đau tim, chữa trị rất lâu mới cứu được về, bác sĩ nói, sẽ không có lần sau nữa, với lại, trái tim của ông ta bây giờ cũng cực kỳ yếu ớt, lúc nào cũng có thể tái phát lần nữa.
Cho nên, ông ta mới viết di chúc, mới an bài hậu sự của mình.
Ninh Đức Phát còn chưa kịp lên tiếng, thì Uông Bích Hồng ở một bên đã phản ứng lại, liền thét to: “Không . . . không được!”
Sắc mặt bà ta đã tái nhợt, vô cùng khó coi.
Đây đều là tiền của con trai và con gái bà ta, sao có thể cho tên này được?
Tên này cầm tiền, nhất định sẽ đưa cho con tiểu hồ ly kia!
Đây là chuyện mà bà ta không thể nào nhịn nổi!
Ninh Hoằng Đào cũng gấp gáp đến mức đỏ mặt lên.
“Cha, cha không thể đáp ứng được!”
Đây chính là tiền của anh ta đấy!
“Sao thế? Anh muốn nhìn cha anh chết à? Anh không muốn cứu ông ấy?” Diệp Mặc quay người, liếc mắt nhìn qua, nói với giọng hài hước: “Xem ra, anh cũng không hiếu thảo lắm nhỉ! Ông chủ Ninh, đứa con bất hiếu như vậy, mà ông cũng cho anh ta tiền à?”
Ninh Hoằng Đào vội vàng giải thích: “Anh đừng có nói lung tung! Cha, chắc chắn là tên này đang lừa cha, bác sĩ đã nói rồi. . .”
Diệp Mặc lại cười khẩy nói: “Thế nào, anh đang ước gì cha mình không có cơ hội à?”
“Anh. . . anh im miệng đi, anh là tên lừa đảo! Đừng hòng lừa gạt tiền của cha tôi! Cha, cha quên người này đã làm gì rồi sao? Nếu như không phải người này, thì Vạn Hưng sẽ sụp đổ sao, đó chính là tâm huyết cả đời của cha đó!”
Ninh Hoằng Đào tức hổn hển, quát nhẹ: “Lúc trước chúng ta đã cầu xin người này nhiều lần như vậy mà anh ta có đồng ý đâu, bây giờ đột nhiên lại nói cứu, chắc chắn là không có lòng tốt rồi, cha, cha đừng bị người này lừa!”
Uông Bích Hồng cũng nói theo: “Đúng vậy đúng vậy! Ông đừng già mà hồ đồ nữa! Ông không tin con trai mình mà lại tin một người ngoài à!”
Ninh Đức Phát nghe thấy thế thì hơi do dự một chút.
Diệp Mặc cười nói: “Ông chủ Ninh, ông không muốn liều một phen rồi! Thật ra thì ông vẫn còn trẻ, còn chưa đến 60 tuổi đâu, chết thì rất đáng tiếng! Ông không muốn sống thêm bảy tám năm, hưởng thụ thêm cuộc sống này sao?”
Diệp Mặc không lo lắng chút nào.
Bản chất của Ninh Đức Phát này là một người rất tự tư, bạc tình bạc nghĩa, cho nên, sao ông ta sẽ từ bỏ hy vọng sống sót của mình được chứ, coi như chỉ có một chút cơ hội, thì ông ta cũng sẽ nắm chặt nó.
“Điều này. . .” Ninh Đức Phát lại hơi do dự.
Diệp Mặc lại nói tiếp: “Tôi cũng không đánh cược, cơ hội thành công cũng phải tám chín phần mười đấy!”
Ninh Đức Phát nghe xong thì ngẩn ngơ, khó tin mà nói: “Thật. . . thật sao?”
Diệp Mặc nói: “Đương nhiên! Tôi lừa ông để làm gì!”
“Cha. . .”
“Con câm miệng cho cha!” Ninh Đức Phát lập tức giận dữ, quay đầu rống giận, “Nghịch tử, ta còn chưa chết đâu, đó vẫn là tiền của ta chứ không phải của con, con gấp như vậy làm gì! Con sợ ta chết chưa đủ nhanh hay sao!”
“Con. . .” Ninh Hoằng Đào lập tức cứng họng.
Ninh Đức Phát quay người, vội vàng nói: “500 triệu đúng không! Không có vấn đề, tôi đồng ý, anh nhất định phải cứu tôi!”
Diệp Mặc nói: “Vậy ông chuẩn bị một chút đi, không cần tiền mặt, sản nghiệp tư sản gì đó cũng được, gom đủ 500 triệu là được, không cần sang tên cho tôi, tôi còn chướng mắt chút tiền đó nữa, ông sang tên cho hai mẹ con Vũ Đình đi! Nếu ông làm nhanh, thì tối nay tôi có thể phẫu thuật cho ông luôn!”
Ninh Đức Phát lập tức vồ chiếc điện thoại di động trên đầu giường, kích động nói: “Được được! Tôi lập tức gọi điện thoại cho luật sư của tôi, để ông ấy đến đây ngay!”
“Ninh Đức Phát, ông điên rồi à? Ông thật sự tin tưởng người này?”
“Cha!”
Hai mẹ con Uông Bích Hồng ở một bên lại tức hổn hển.
“Hai người đừng lắm miệng, cút ra ngoài cho tôi!”
Giờ phút này, Ninh Đức Phát chỉ muốn sống sót, nào thèm quan tâm đến bọn họ chứ, ông ta chỉ muốn gọi điện thoại cho luật sư càng nhanh càng tốt.
Uông Bích Hồng ngẩn ngơ, lại ngồi bịch xuống, rồi bật khóc kêu gào lên.
“Ninh Đức Phát, ông là cái đồ không có lương tâm. . .”
“Chờ ông chết, xem ai thắp hương hóa vàng cho ông. . .!”
Bà ta vừa khóc, vừa co quắp lăn lộn trên mặt đất, giọng hét càng ngày càng vang dội.
“Mẹ!” Ninh Vũ Đình ở một bên lạnh nhạt nhìn cảnh này, nàng tiến lại gần mẹ mình, nhỏ giọng hỏi: “Cứu ông ta thật á? Con mới không thèm tiền của ông ta!”
Mẹ Ninh dịu dàng nói: “Tiểu Diệp nói vậy, chúng ta nghe Tiểu Diệp là được!”
Thật ra thì bà còn nghĩ xa hơn, đối với một người đã từng trải qua cuộc sống khổ sở như bà, thì không thể nào không quan tâm đến nhiều tiền như vậy, đây là 500 triệu đấy! Nếu như có nó, thì cuộc sống sau này của con gái sẽ tốt hơn nhiều.
Như vậy, sau này con gái cũng không cần tất cả đều dựa vào Tiểu Mặc nữa, dù sao chính mình có tiền cũng tốt hơn nhiều!
Dù sao, lòng người cũng sẽ thay đổi!