Diệp Mặc bật cười một tiếng.
“Đã đến sân bay rồi á? Người này vội vàng như thế cơ à!”
“Được rồi, không cần để ý đến người này!” Ninh Vũ Đình phiền chán, tắt điện thoại di động đi.
Diệp Mặc cười nói: “Người ta cũng đến rồi, tiện đường nhìn một chút cũng dược!”
Ninh Vũ Đình nhếch môi đỏ, thì thầm một câu: “Thế nhưng mà, tôi không muốn gặp người này!”
“Dù sao cũng là bạn học cũ, chẳng may sau này lại gặp mặt thì sao!” Diệp Mặc nói: “Chỉ gặp một lần cũng không có gì, à đúng rồi, người này đang làm gì?”
“Không rõ lắm! Tôi không liên hệ với bạn học cấp ba nhiều lắm, cũng chỉ có Wechat của vài người, bình thường cũng không trò chuyện gì, hầu như tôi còn không đăng bài trong vòng bạn bè, mấy cái ảnh chụp kia không tính, bởi người khác không thấy được!” Ninh Vũ Đình nói xong thì bỗng nhiên đỏ mặt lên.
Bạn bè trên Wechat của nàng không nhiều, tính cách của nàng cũng không sáng sủa như vẻ bề ngoài, thuộc về loại trong lạnh ngoài nóng, nhìn trông thì có vẻ như là một người rất nhiệt tình, nhưng thật ra thì nàng hơi quái gở, trước kia, mỗi khi không phải làm việc thì nàng đều ru rú ở trong nhà một mình.
Trong hiện thực cũng không có bạn bè gì nhiều.
Lúc trước, sau khi bị tên bại hoại này ‘bao nuôi’, thì nàng còn không thèm ra khỏi cửa.
Tính cách này của nàng cũng có quan hệ đến những chuyện nàng trải qua khi còn nhỏ, gia đình độc thân, điều kiện gia đình lại không khá giả gì.
Ninh Vũ Đình nghĩ ngợi một lát, lại nói: “Có điều, hồi đi học thì người này học rất giỏi, cũng là một học sinh xuất sắc!”
Diệp Mặc cười nói: “Cô thì sao? Học tập thế nào?”
“Tôi á? Rất tốt nha! Tôi học tập rất nghiêm túc đấy! Đừng thấy tôi xinh đẹp mà tưởng rằng tôi ngu ngốc! Đương nhiên, cũng không phải loại học sinh tốt nhất, nhưng cũng rất khá, anh chớ xem thường nha!” Ninh Vũ Đình nói xong còn vênh mặt lên mà hầm hừ.
“Tôi nào có xem thường cô chứ!” Diệp Mặc bật cười, lại nhìn đồng hồ, nói: “Khoảng 10 phút nữa sẽ hạ cánh, chúng ta thuận đường gặp mặt bạn học cũ của cô một chút, rồi lại đánh khách sạn nghỉ ngơi, ăn uống, chắc khoảng năm ba ngày thì sẽ xong việc ở đây!”
Ninh Vũ Đình gật đầu, lên tiếng: “Ừm! Tốt!”
Khoảng tầm mười phút sau, máy bay hạ cánh đúng giờ.
Ninh Vũ Đình lại khoác áo khoác vào, che chắn cực kỳ kín đáo, mặt mặt là vì chống lạnh, một mặt khác là vì che dáng người nóng bỏng của mình, miễn cho rước lấy quá nhiều ánh mắt.
Sau khi đi ra, nàng gửi vài tin nhắn, một người ở phía trước ngẩng đầu lên nhìn quanh, khi nhìn thấy nàng thì không khỏi sững sờ một chút, hình như còn bị rung động đến mức không dám tin.
Khi anh ta bừng tỉnh, thì trong mắt đã phun ra một tia sáng nóng rực, lại vội vàng gạt đám người ra, tiến lên nghênh đón.
“Cô. . . là Vũ Đình?”
Thân hình anh ta cao gầy, tướng mạo đoan chính, còn đeo một cặp mắt kiếng, trông rất giống phần tử trí thức, trên người mặc một bộ âu phục, còn thắt cà vạt, giày da bóng loáng.
Khi đến gần, anh ta hưng phấn nói: “Vũ Đình! Mình là Lưu Đông Vĩ đây! Không ngờ mới mấy năm không gặp, mà bạn đã xinh đẹp như vậy rồi!”
Giọng điệu của anh ta tràn đầy sợ hãi thán phục, khi còn đi học thì Ninh Vũ Đình cũng đã là cô gái xinh đẹp nhất trường rồi, rất được các học sinh nam chú ý, nhưng Ninh Vũ Đình của bây giờ, thì càng xinh đẹp hơn những gì anh ta dự đoán.
Nhất là khí chất trên người của Ninh Vũ Đình lại càng làm cho nàng càng thêm chói mắt hơn.
Nàng chỉ cần đứng ở đó, cũng đã khiến cho bao nhiêu người phải ghé mắt nhìn rồi.
Nhất là đối mắt xinh đẹp vũ mị kia, còn có một loại mị lực câu hồn đoạt phách người khác.
Hồi còn đi học thì nàng cũng đã xinh đẹp như vậy, nên đã khiến cho rất nhiều học sinh nữ ghen tỵ, còn nói xấu nàng, mắng nàng là hồ ly tinh các thứ, còn đồn thổi các tin đồn hạ lưu về nàng, còn đám học sinh nam, thì hầu như ngày nào cũng bàn luận về thân hình của nàng.
Ninh Vũ Đình nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của đối phương thì âm thầm liếc mắt.
Nàng đã gặp nhiều, nên cũng đã quen với loại ánh mắt tràn đầy dục vọng mà không thèm che giấu này.
Ninh Vũ Đình bĩu môi một cái, mỉm cười lễ phép: “Đã lâu không gặp!”
Lưu Đông Vĩ ân cần tiến lên, còn muốn đưa tay qua kéo hành lý của Lưu Đông Vĩ, “ Đúng là lâu rồi không gặp! Để mình đỡ hành lý cho!”
“Không cần!” Ninh Vũ Đình quát nhẹ để ngăn Lưu Đông Vĩ lại, rồi nói: “Chỉ là một cái va ly mà thôi, tự tôi kéo được!”
“Ừ! Cũng được!” Sắc mặt Lưu Đông Vĩ cứng đờ, cảm thấy hơi xấu hổ.
Mà cũng đúng! Nhiều năm không gặp nên cũng khá xa lạ, hơn nữa, ngày xưa cũng chẳng phải là thân thiết.
“Không ngờ lại tình cờ như vậy! Hôm qua chúng ta vừa kết bạn, hôm nay bạn đã đến Thâm Thị rồi, đến đây làm gì vậy? Ai ui! Thật sự không ngờ đấy, thì ra cha bạn nhiều tiền như vậy, thừa kế tài sản, phát tài rồi nha!” Lưu Đông Vĩ lại mỉm cười ân cần, trong giọng nói còn tràn đầy vẻ hâm mộ mãnh liệt.