Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1308 - Chương 1308. Chạy Đến Thâm Thị!

Chương 1308. Chạy đến Thâm Thị!
Chương 1308. Chạy đến Thâm Thị!

“Mấy người phó tổng giám đốc Tần đã đi trước vài hôm rồi, còn chụp được không ít thứ thú vị nữa!”

Trong lúc bay, hai người lại trò chuyện hàn huyên đến chuyện công việc.

Mây hôm trước, đã có không ít người của Thiên Hành bay đến Thâm Thị, chủ yếu là vì điều tra nhà họ Vệ, bao quát vả Vệ Triệu Minh và tất cả thành viên trong nhà, theo dõi bọn họ, thăm dò quan hệ giữa bọn họ, nhất là Vệ Triệu Minh và mấy đứa con trai.

Vệ Nhất Luân đang ở Đế Kinh, còn bốn đứa con trai trưởng thành khác, thì một người ở quê nhà, ba người còn lại ở Thâm Thị.

Còn cả một lượng lớn tình nhân của Vệ Triệu Minh nữa.

Đương nhiên, cũng phải điều tra về tập đoàn Vân Bang nữa.

Diệp Mặc nhìn mấy tấm ảnh chụp xong liền nhướn mày, cười nói: “Đúng là rất thú vị!”

Có một số tấm ảnh là của mấy đứa con trai Vệ Triệu Minh ăn chơi đàng điếm, phú nhị đại nha, nên rất bình thường, còn có không ít ảnh của tình nhân, xem ra sừng trên đầu ông chủ Vệ này cũng phải cao chục mét rồi!

Cái này cũng rất bình thường!

Dù sao ông chủ Vệ cũng đã lớn tuổi, một cái Vương Kiều Kiều đã không chịu nổi rồi, chứ đừng nói đến những tình nhân khác, bỏ bê lâu ngày thì khó trách sẽ bị người đào chân tường.

“Đúng không!”

Ninh Vũ Đình ngồi ở đối diện, thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước, tựa vào trên bàn, nàng đã cởi áo khoác ngoài, để lộ ra chiếc váy đỏ khiêu gợi bóng bỏng, có thể phát huy ra những đường cong xinh đẹp và bay bổng của nàng một cách vô cùng tinh tế.

Tư thế hơi nghiêng về phía trước này, khiến cho đường cong từ eo xuống mông của nàng càng nổi bật hơn, nhìn từ phía sau lưng thì phải nói là cực kỳ mê người.

Vòng eo nhỏ gọn, mông lại tròn trịa, to lớn, sung mãn, còn có thể nhìn thấy một chút dấu vết của quần lót dưới lớp vải bị kéo căng cứng kia.

Dưới làn váy là một đôi chân trơn bóng như ngọc đang khép chặt lại.

Dưới bàn chân ngọc là một đôi giày cao gót màu đỏ khoảng 10 cm.

Nàng tựa vào trên bàn, khiến cho mặt bàn phải gánh chịu cái áp lực kinh người kia, hai tay thì chống cằm, đôi con người xinh đẹp vũ mị nhìn chằm chằm về phía đối diện, còn nở nụ cười tủm tỉm.

Tên bại hoại này, đúng thật là quá nhát gan mà!

Mỗi lần mình ăn mặc gợi cảm như vậy, là tên bại hoại này đều không dám nhìn thẳng, chắc là chỉ dám lén lút, vụng trộm liếc mắt nhìn nàng thôi, thật là, cũng không phải chưa từng được xem, bao nhiêu ảnh chụp như vậy cơ mà, còn cả lần say rượu kia nữa, tên bại hoại này còn cởi quần áo mình.

Nàng lại nghĩ đến thứ gì, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện hai vệt đỏ ửng, ánh mắt cũng trở nên quyến rũ hơn vài phần.

Đồng phục y tá, cảnh sát, nữ tiếp viên hàng không, thậm chí cả mấy bộ cosplay kỳ kỳ quái quái kia, nàng đã từng ảo tưởng về những thứ này rất nhiều lần, có lúc ở nhà mình, có lúc ở nhà tên bại hoại này, trong bếp, phòng khách, ban công, trên xe. . .nàng đều ảo tưởng qua, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến ở trên máy bay. . .!

Địa phương cao như vậy, vừa nghĩ thôi là đã thấy hơi kích thích rồi!

Nếu như lại thay một bộ đồng phục nữ tiếp viên hàng không nóng bỏng gợi cảm, vậy chẳng phải là càng có tình thú hơn sao?

Nàng nhìn hai bên một chút, bên cạnh chính là phòng ngủ, trong đó còn chuẩn bị một cái giường rất to, vừa mềm vừa to không khác gì giường ở nhà nàng cả, nếu như nằm xuống đó. . .ai nha nha! Không thể tưởng tượng nữa!

Nàng vội vàng lắc lắc cái đầu, để cho mình tỉnh táo lại, rời khỏi những ảo tưởng diễm lệ kia.

Trên máy bay này vẫn còn có không ít nữ tiếp viên hàng không nữa, với lại, còn có bọn nhỏ ở đây mà!

Diệp Mặc ngẩng đầu lên, thì thấy mặt Ninh Vũ Đình hơi đỏ, liền kinh ngạc hỏi: “Rất nóng sao?”

“Hơi. . .hơi hơi!” Người ngọc đối diện ấp úng một câu, lại giơ tay lên sờ gương mặt nóng rực của mình.

Nàng cúi đầu xuống, cầm điện thoại di động lên, giả vờ như mình đang lướt web, cố gắng bình phục tâm trạng.

“Chậc chậc!”

Lại lướt một lúc, nàng bỗng nhiên chậc chậc hai tiếng, rồi nhăn mày lại.

Diệp Mặc lại hỏi: “Sao thế?”

Ninh Vũ Đình nhếch miệng, buồn rầu nói: “Tôi vừa mới up một bài viết lên vòng bạn bè, nói là muốn đến Thâm Thị, liền có người nhảy vào làm phiền, còn hỏi khi nào đến để đi đón tôi nữa! Hỏi mãi hỏi mãi không ngừng, quá phiền!”

“Ai thế?”

“Là bạn học thời cấp ba, bằng không thì tôi đã hủy bạn bè rồi! Có điều, cũng không gặp nhiều năm rồi, mà khi đi học cũng không thân quen gì lắm, có khi cả năm còn chẳng nói với nhau câu nào ý chứ!”

“Cấp ba à, đúng là hơi xa!” Diệp Mặc gật gù.

Hắn cũng sắp quên một số người bạn học cấp ba rồi, chỉ nhớ mấy người tương đối thân thiết như Tư Vi, Dương Yến. . . mà thôi.

“Nếu không thân, vậy sao bỗng nhiên lại. . .?”

Ninh Vũ Đình gãi đầu một cái, lúng túng nói: “Ai nha! Chuyện này. . .Hôm qua, tôi cũng viết một bàn viết trên vòng bạn bè, nói là được thừa kế tài sản, trở thành phú bà, đại gia, lúc đó tôi chỉ muốn đùa một chút thôi, kết quả là rất nhiều người đều chạy đến hỏi, trong đó có vài người bạn học cũ, sau đó thì người này liền kết bạn với tôi!”

Diệp Mặc nghe xong thì hơi giật mình, tiếp theo lại bật cười.

Hình như hắn cũng nhìn thấy bài viết này!

Diệp Mặc liền trêu ghẹo: “Người này đến để nịnh bợ phú bà nha!”

Ninh Vũ Đình rất ngượng ngùng, nói: “Ai nha, phú bà cái gì nha, chỉ là số tiền nhỏ thôi mà!”

Trước mặt người khác, nàng đương nhiên là phú bà, là đại gia, nhưng ở trước mặt tên bại hoại này, thì chút tiền của nàng chẳng đáng là gì, quả thực còn không được gọi là giàu có nữa là.

“Người này lại gửi tin nhắn, nói là đã chạy đến sân bay, làm sao bây giờ nha?”

Hết chương 1308.
Bình Luận (0)
Comment