Chờ trời sáng, bọn nhỏ tỉnh dậy, Diệp Mặc lại bận rộn một trận, sau đó mới live stream một buổi sáng, xế chiều, hắn đi Đông Đằng một chuyến, giải quyết vài vấn đề khó khăn cho bọn họ, sau đó đi gặp Trần Hữu Phúc để bàn bạc chuyện tiến quan vào ngành nghề thiết bị y tế.
Tối hôm qua, khi làm giải phẫu thì hắn bỗng nhiên nghĩ ra, rồi muốn làm cái này.
Kỹ thuật tiên tiến cũng có thể cứu người, các loại kỹ thuật điều trị kiểu mới bây giờ, đều được xây dựng dựa trên công nghiệp cao cấp, ví dụ như giải phẫu người máu của Da Vinci, cũng đã trở thành một kỹ thuật điều trị cực kỳ phức tạp.
Đây chính là xu thế phát triển của Tây y!
Tiếp túc phát triển, có lẽ sẽ xuất hiện khoang điều trị giống như những phim khoa học viễn tưởng kia.
“Vâng!” Trần Hữu Phúc lập tức đồng ý luôn.
Ông ta vẫn còn đang đắm chìm trong sự rung động mà chủ tịch Diệp mang đến ngày hôm qua, tâm trạng đang cực kỳ phấn khởi, Đông Đằng có loại kỹ thuật pin kia, thì có thể tiến quân vào tất cả ngành nghề, căn bản là không sợ thua lỗ, cho nên ông chủ muốn làm cái gì thì làm cái đó thôi.
“Ông đi khảo sát đi, Thiên Hải có vài công ty khá tốt đấy, đi bàn bạc chuyện thu mua đi!”
Khuya về nhà, Diệp Mặc ăn cơm xong thì ngồi chơi với hai đứa bé một lúc lâu, sau khi cho bọn nhỏ đi ngủ thì hắn mới live stream cho đến nửa đêm.
Sáng hôm sau, Diệp Mặc chuẩn bị hành lý, lại thay quần áo cho bọn nhỏ, liền leo lên xe đi đến khách sạn Bvlgari để đón hai mẹ con Ninh Vũ Đình trước, mẹ Ninh vẫn ăn mặc mộc mạc như vậy, chỉ là là có thêm một sợi dây chuyền trân châu, có thêm vài phần quý phái.
Ninh Vũ Đình thì mặc áo khoác dài màu đen, che kín dáng người uyển chuyển của mình, nhưng gương mặt xinh đẹp quyến rũ lại được trang điểm rất tinh xảo, càng lộ ra vẻ long lanh diễm lệ, quyến rũ hơn.
Không chỉ đôi mắt phượng của nàng mới có vẻ mị hoặc quyến rũ tự nhiên, mà cả hai bên môi đỏ gợi cảm, và cà khí chất cũng có một loại mị hoặc quyến rũ đến tận xương, nhất là khi càng nhếch môi đỏ, nở nụ cười xinh đẹp, thì lại càng kinh người hơn.
May mà nàng đã che dáng người của mình lại, nên cũng chỉ hơi kinh người thôi, nếu như nàng để lộ những đường cong xinh đẹp và mê người của mình ra, thì bất cứ một người đàn ông nào cũng phải trợn tròn mắt, cũng bị câu hồn đi.
Nàng còn đổi vài món trang sức, dưới vành tai oánh nhuận là một đôi khuyên tai kim cương, trên cổ tay trắng nhạt còn có một đôi vòng tay xinh đẹp.
Thấy Diệp Mặc chú ý đến những thứ này, nàng vội vàng giải thích: “Đây là mẹ mua cho tôi!”
Tuy rằng nàng cũng từng mua những món trang sức đắt tiền, nhưng chưa bao giờ mua loại đắt tiền như vậy, nàng chê đắt, nhưng mẹ lại nói là cần thiết, phụ nữ phải biết ăn diện, biết làm đẹp, như vậy mới có thể bắt được trái tim đàn ông, cho nên nàng mới khẽ cắn môi mua.
Người ngọc vén mái tóc lên, phô bày đôi khuyên tai vừa mua.
“Có đẹp không?”
“Quá đẹp luôn!” Diệp Mặc gật đầu.
Người ngọc bĩu môi một cái, nở nụ cười rực rỡ.
Nàng ngồi rất gần, trên người còn có một mùi thơm ngào ngạt và ngất ngây, mùi thơm này không phải loại trong veo và đạm nhã, mà lại có chút mị hoặc, nóng bỏng và khiêu gợi, rất phù hợp với khí chất vũ mị khiêu gợi của nàng, cũng khiến cho người ta ngứa ngáy.
Diệp Mặc ngửi một hơi, tâm thần liền hơi lay động.
Rất nhanh, hắn đã thu liễm lại, lên tiếng chào hỏi mẹ Ninh ở ghế trước, rồi bảo tài xế đi đến trạm xe lửa.
“Tiểu Diệp, dì đi đây! Vũ Đình phải nhờ cháu chiếu cố rồi!”
Trước cửa nhà ga, mẹ Ninh lôi kéo Diệp Mặc trò chuyện một lúc lâu, lúc này mới lưu luyến không rời mà rời đi.
Phù!
Vừa trở lại xe, Ninh Vũ Đình lập tức thở phào một hơi: “Cuối cùng mẹ cũng đi rồi!”
Diệp Mặc kinh ngạc: “Hình như cô rất muốn dì đi về à?”
“Không! Không phải!” Ninh Vũ Đình cười nói: “Có mẹ ở đây thì tôi không dám quá thả lỏng, anh không thấy tôi phải tỏ ra rất ngoan ngoãn trước mặt mẹ à! Anh nhìn quần áo tôi mặc này, đều rất kín đáo!”
Nàng nói xong thì giơ tay lên, mở hai cái cúc áo của chiếc áo khoác rộng rãi, hai ngọn núi sừng sững bên trong lập tức bung ra.
Bên trong là một chiếc váy có dây đeo màu đỏ chói, hai dây đeo vai tinh tế kia dường như đã sắp không chống đỡ được quy mô kinh người kia rồi, khiến cho người ta có một loại cảm giác nó có thể đứt bất cứ lúc nào, cứ việc cổ áo rất cao, nhưng vẫn có một khe sâu hun hút không thấy đáy.
Diệp Mặc thuận thế nhìn qua thì hơi ngơ ngác một chút, lại lúng túng mà dời mắt đi.
Dù sao cũng không phải chưa từng nhìn thấy, từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã có ấn tượng rất sâu sắc rồi, chiếc thẻ kia cũng được lấy từ trong khe sâu này ra, khi đó, hắn còn suýt nữa ngã ngửa.
Người ngọc phát giác được sự khác thường của Diệp Mặc thì lại hé miệng cười, trong mắt lóe lên một tia đắc ý.
Diệp Mặc nói với tài xế: “Đến sân bay!”
Từ đây đến sân bay cũng khá gần, chỉ tầm mười phút sau là hai người đã đến nơi, hai người xuống xe, mang bọn nhỏ và hành lý đi vào đăng ký.