Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1306 - Chương 1306. Diệp Mặc: Hai Người Muốn Ông Ta Chết À?

Chương 1306. Diệp Mặc: Hai người muốn ông ta chết à?
Chương 1306. Diệp Mặc: Hai người muốn ông ta chết à?

Hơn 12 giờ đêm, Diệp Mặc mới rời khỏi phòng phẫu thuật.

Trên hành lang, hai hàng người ngồi hai bên trái phải.

Bên trái là mẹ con Uông Bích Hồng, trong đó còn có Ninh Nhất Phi và mấy người xa lạ, chắc là họ hàng thân thích gì đó, bên phải là mẹ Ninh và Ninh Vũ Đình, còn có mấy người viện trưởng.

Sắc mặt của đám người ngồi bên trái đều vô cùng âm trầm.

Nhất là Uông Bích Hồng thì trợn trừng trừng nhìn qua bên đối diện, hai mắt đỏ bừng bừng, còn nghiến răng nghiến lợi.

Khi nghe thấy tiếng mở cửa, cả hai đám người đều cũng nhau nhìn qua.

“Kết thúc rồi? Người còn sống không?” Uông Bích Hồng cũng không đứng dậy, mà mở miệng nói the thé: “Tôi đã nói với ông ấy đừng tin tên này rồi! Tên này mà có lòng tốt cứu người sao, với lại, cứu nổi sao!”

“Nếu không làm phẫu thuật, có lẽ còn có thể sống thêm vài tháng, nếu may mắn thì còn có thể sống lâu hơn một chút, giờ thì xong rồi chứ! Lại còn mất nhiều tiền như vậy nữa! Đây chính là tiền của Hoằng Đào và Nhất Nhi đấy, không biết đứa con hoang nào đó cầm tiền này có yên tâm thoải mái không nữa!”

“Những cố phiếu và tiền mặt kia thì tôi cũng hết cách, thế nhưng mấy tòa nhà kia, thì đừng hòng động vào!”

Bà ta nói xong thì lại trừng mắt nhìn qua đối diện.

Ninh Vũ Đình ở đối diện chỉ lườm một cái, cũng không thèm để ý nhiều.

Mọi người ngồi đây cũng lâu rồi, mụ già này cũng mắng nhiều rồi, nàng cũng nghe chán rồi.

Mẹ Ninh đứng dậy, hỏi: “Tiểu Diệp, thế nào rồi?”

“Rất thuận lợi!” Diệp Mặc mỉm cười.

Uông Bích Hồng nghe thấy thế thì nhất thời giật mình, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy kinh ngạc.

Phẫu thuật. . .thành công?

Sao có thể chứ!

Tên này có năng lực đó sao, với lại, còn thật sự muốn cứu người?

Hai người Ninh Hoằng Đào và Ninh Nhất Phi ở một bên cũng ngẩn ngơ, cả hai đều không dám tin tưởng.

Bọn họ cũng cho rằng ca phẫu thuật này không thể nào thành công được.

Một lát sau, hai người họ lấy lại tinh thần, trên mặt cũng không có chút mừng rỡ nào, mà chỉ có oán hận và oán hận, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ chờ cha qua đời là sẽ phân chia tài sản, kết quả, giải phẫu thành công, người được cứu về rồi, nhất định có thể sống thêm nhiều năm.

Bọn họ không chỉ không được chia tài sản, mà còn bị mất 500 triệu vốn dĩ nên thuộc về họ!

“Vậy à!” Mẹ Ninh cũng hơi ngơ ngác một chút, rồi lại mỉm cười nói: “Tiểu Diệp, cháu vất vả rồi!”

Bà cũng thở phào một hơi.

Nếu đã thành công, vậy con gái có thể yên tâm thoải mái cầm tiền rồi.

Mấy bác sĩ đi qua, thần sắc họ đều hơi kích động.

“Bác sĩ Diệp, thật sự vất vả cho anh rồi!”

Ca phẫu thuật này có độ khó cực cao, nguy hiểm cực lớn, nên bọn họ vẫn luôn lo lắng, bây giờ nghe thấy kết quả, thì bọn họ cũng thở phào một hơi.

“Chỉ mất có hơn 3 tiếng, thật sự là quá khó tin!”

“Đúng vậy! Nếu như tôi làm ca phẫu thuật này, thì một ngày còn làm chưa xong ý chứ, mệt mỏi đến chết luôn cũng nên!”

Tiếp đó, bọn họ lại thi nhau cảm khái.

Dựa theo tình trạng của bệnh nhân, bọn họ cũng từng dự đoán, nếu như phẫu thuật thì sẽ mất bao nhiêu thời gian để hoàn thành, tất cả mọi người đều cho rằng, ít nhất cũng phải mười mấy tiếng, thời gian dài như vậy, lại còn phải làm việc tập trung, không có chút sai sót nào, vậy thì dường như là không thể.

Cũng chỉ có vị Thần Y họ DIệp này mới có thể làm được thôi!

Có lúc xem video giải phẫu của vị này, thì bọn họ còn nghi ngờ đây là một cái máy, một cái máy móc cực kỳ tinh vi và tinh tiến, bằng không thì người bình thường sao có thể làm được đến trình độ này chứ!

“Bệnh nhân ra rồi!”

Diệp Mặc hàn huyên với bọn họ vài câu, quay người lại, chỉ thấy y tá đã đẩy giường bệnh đi về phòng chăm sóc đặc biệt.

“Trái tim đã không có vấn đề gì quá lớn, có thể sống lâu thêm vài năm, căn bệnh này của ông ta đã không nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, chậm rãi điều trị và bồi dưỡng là được rồi! Kiểu gì cũng sống được thêm chục năm là ít!” Những lời này của Diệp Mặc, là nói cho mẹ con Uông Bích Hồng nghe.

Khi thấy hai người Ninh Nhất Phi và Ninh Hoằng Đào đều làm mặt lạnh, còn oán hận trừng mắt nhìn mình, Diệp Mặc liền cười nhạo nói: “Sao thế, hai người muốn ông ta chết à? Hai người như vậy, cẩn thận sau này không được chia một xu một cắc nào đâu!”

“Anh. . .” Ninh Nhất Phi đứng bật dậy, mặt đỏ lên, mắt trợn trừng trừng.

Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, rồi cũng không thèm để ý, hắn quay sang nói với Mẹ Ninh: “Dì à, dì muốn đi qua xem bệnh nhân không?”

“Không cần!” Mẹ Ninh lắc đầu.

Sống hay chết, cũng không quan hệ gì với bà nữa.

“Tiểu Diệp, cháu mệt không, chúng ta đi thôi! Hai đứa bé đã ngủ gật rồi này!”

“Vâng! Chờ cháu đi thay quần áo đã!”

Diệp Mặc lên tiếng chào hỏi đám người viện trưởng rồi mới đi thay quần áo, lại gọi xe đưa hai mẹ con Ninh Vũ Đình về khách sạn, còn hắn thì đi về nhà.

Diệp Mặc về đến nhà thì đã hơn hai giờ sáng, hắn cũng không live stream, mà ngồi xuống làm thiết kế, chơi cờ, xem bệnh án, luyện tập các kỹ năng một chút.

Hết chương 1306.
Bình Luận (0)
Comment