“Ông chủ Diệp đúng không! Vị này là. . .A! Thư ký à!”
Hỏi thăm một chút thì anh ta lại giật mình.
Anh ta còn tưởng rằng vị mỹ nữ đang bế hai đứa bé này là vợ của ông chủ trẻ tuổi này, không ngờ lại là thứ ký, người này, rất biết hưởng thụ nhỉ! Lại còn tìm một mỹ nữ gợi cảm xinh đẹp như vậy làm thư ký nữa!
Anh ta oán thầm vài câu, trong lòng lại thấy coi thường vị ông chủ trẻ tuổi này hơn.
Anh ta đi qua một bên, kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống, lại giơ tay ra hiệu cho Diệp Mặc ngồi xuống.
“Ngồi đi! Ông chủ Diệp, công ty của anh làm loại sản phẩm nào vậy?”
Anh ta chuẩn bị qua loa đại khái một chút cho xong chuyện.
Diệp Mặc đi qua, ngồi xuống đối diện.
Lưu Đông Vĩ thì chỉ đứng ở cửa chứ không đi vào, anh ta cảm thấy chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi, đi qua cho đúng chương trình là có thể đuổi tên này ra khỏi cửa rồi, anh cũng rất chờ mong, chờ mong dáng vẻ của tên này khi bị từ chối.
Anh ta cảm thấy, tên này có chút ngây thơ và không biết tự lượng sức mình cho nên mới dám đến Hoa Ký chào hàng!
Ừm! Vẫn chưa trễ giờ cơm!
Lưu Đông Vĩ nhìn thời gian thì lại mỉm cười, trong lòng tính toán, lát nữa nên mời Ninh Vũ Đình ăn gì.
“Vũ Đình, bạn thích ăn gì? Lát nữa chúng ta vẫn kịp đi ăn cơm đấy, Thâm Thị có rất nhiều nhà hàng cao cấp đấy!” Lưu Đông Vĩ tiến lên, ân cần cười nói, lại ra sức hít hà hương thơm mị hoặc tản ra từ trên cơ thể người ngọc, tâm thần không khỏi có chút dập dờn, lại xuất hiện những ý nghĩ kỳ quái.
“…Lát nữa hãy nói!” Ninh Vũ Đình trả lời một câu, cũng không thèm nhìn Lưu Đông Vĩ một cái.
Người đàn ông họ Tiếu kia đợi một lát mà vẫn không thấy đối phương mở miệng, thì không khỏi kinh ngạc nói: “Ông chủ Diệp?”
Diệp Mặc vắt chân lên, bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên bàn, năm ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mở miệng nói với giọng lạnh nhạt: “Chức vụ của anh là gì?”
Người đàn ông họ Tiếu khẽ giật mình, sững sờ nói: “Chức vụ của tôi? Quản lý bình thường thôi!”
Anh ta thấy hơi khó hiểu, tên này đang làm gì vậy? Tại sao lại hỏi chức vụ của mình, lẽ nào cảm thấy chức vụ của mình quá thấp, không có tư cách bàn chuyện sao?
Móa!
Thế này cũng hơi quá rồi đấy!
Anh ta nhíu mày, trên mặt lộ vẻ giận dữ, cảm thấy mình đang bị làm nhục.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn người này, lạnh lùng nói: “Đổi người khác đi! Cấp bậc của anh quá thấp!”
“Anh. . .!” Người đàn ông họ Tiếu nghe thấy thế thì giận tím mặt, liền đứng bật dậy.
Tên nhãi này, lại thật sự xem thường mình!
Lưu Đông Vĩ đứng ở cửa lại ngẩn ngơ.
Anh ta cảm thấy rất khó tin.
Tên này lại cuồng vọng đến mức nói ra một câu vô lễ như vậy ở trước mặt người ta luôn!
Tên này có bị thần kinh không vậy!
Thái độ cao cao tại thượng như vậy, thật sự tưởng mình là một nhân vật gì sao?
Lưu Đông Vĩ lại tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Vũ Đình, ông chủ này của bạn kiêu căng thế! Thái độ này của anh ta có chút không thích hợp đâu! Anh ta không biết đây là nơi nào sao! Đây là Hoa Ký chứ không phải công ty của anh ta đâu!”
Trong giọng nói của Lưu Đông Vĩ tràn đầy mỉa mai và xem thường.
Người đàn ông họ Tiếu cắn môi, thần sắc khó chịu, mở miệng quát nhẹ: “Ông chủ Diệp, tôi có lòng tốt đến đón anh, mà anh lại làm như vậy là có ý gì? Anh cảm thấy tôi không đủ tư cách để nói chuyện với anh sao? Hoa Ký của chúng tôi cũng không phải mấy công ty nhỏ, giám đốc của chúng tôi rất bận rộn, nếu anh muốn gặp, thì phải hẹn trước mới được!”
Ánh mắt anh ta tràn đầy khinh thường, chỉ là một ông chủ nhỏ, một tên phú nhị đại không biết xuất hiện từ đâu mà cũng đòi gặp giám đốc bộ môn sao? Nằm mơ đi!
“Ông chủ Diệp, nếu như anh đã không muốn bàn, vậy thì không cần bàn nữa đâu, giờ này là giờ nghỉ trưa rồi, đừng lãng phí thời gian của tôi nữa!” Anh ta nhìn đồng hồ một chút, rồi định phất tay áo bỏ đi.
Sắc mặt Diệp Mặc vẫn lạnh nhạt như cũ, “Xin lỗi, tôi không có ý xem thường anh, mà thật sự là cấp bậc của anh quá thấp, không bàn được với tôi!”
“Anh. . .” Người đàn ông họ Tiếu lại cứng họng, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Tên này, thật cmn phách lối!
“Cấp bậc của tôi thấp? Vậy anh muốn gặp người có cấp bậc như nào? Hay tôi gọi tổng giám đốc Lương đến gặp anh có được không? Hoặc là, dứt khoát gọi Nhậm Lão đến, như vậy mới đủ cấp bậc đúng không!” Anh ta cười lạnh thành tiếng, mặt đầy mỉa mai.
Diệp Mặc vẫn nói thản nhiên: “Được! Anh gọi đi! Có điều, tôi nghĩ rằng tạm thời bọn họ không rảnh đâu, nếu tôi nhớ không lầm thì giám đốc bộ môn mua sắm của các anh là giám đốc Doãn đúng không! Anh gọi giám đốc Doãn đến đi!”
Quản lý Tiếu nghe vậy thì lại ngẩn ngơ, hai mắt trợn trừng trừng tràn đầy vẻ khó tin.
Tên này, bị thần kinh à! Vậy mà thật sự muốn gặp tổng giám đốc Lương, thậm chí còn muốn gặp Nhậm Lão!
Tên này có mặt mũi đấy sao!
Coi như là giám đốc Doãn, thì tên này cũng không có tư cách gặp!
Lưu Đông Vĩ đứng ở cửa lại ngây người một lần nữa, miệng anh ta há hốc, hoàn toàn bị kinh ngạc trước sự không biết xấu hổ của tên này, làm sao tên này dám nói như vậy chứ? Không biết xấu hổ là gì sao?
Anh ta lại nhìn người ngọc ở bên cạnh, cười khẩy nói: “Vũ Đình, người ông chủ này của bạn buồn cười thật đấy! Anh ta sẽ không thật sự muốn gặp tổng giám đốc Lương hoặc là Nhậm Lão đấy chứ!”
Ninh Vũ Đình không lên tiếng, nàng chỉ lườm một cái rồi không thèm để ý nữa.