Một lúc sau, có một đoàn người vội vàng tiến vào phòng, vị tổng giám đốc Lương kia dần đầu, sau lưng còn có không ít người, thần sắc của họ đều hơi kích động.
“Ông chủ Diệp!”
Tổng giám đốc Lương bắt tay xong, thì nhiệt tình nói: “Sao anh đến mà không nói trước một câu chứ! Ăn cơm chưa? Hay lắm, chúng ta cùng đi ăn cơm thôi, vừa ăn vừa trò chuyện, chiều nay rảnh rỗi thì tôi sẽ dẫn anh đi tham quan, dạo chơi công ty của chúng tôi!”
“Được!” Diệp Mặc lên tiếng, sau đó lại bắt tay và chào hỏi mấy người phía sau.
Tiếp đó, mọi người đi theo tổng giám đốc Lương ra ngoài.
Lưu Đông Vĩ vẫn đứng ở cửa, mặt mũi anh tràn đầy xấu hổ.
Anh ta đi theo, hiển nhiên là không ổn, tất cả đều là đại lão trong tập đoàn, đều là những nhân vật có thân phận cao nhất tập đoàn, bình thường anh ta muốn gặp cũng không được, cho nên anh ta nào có tư cách ngồi ăn cơm cùng những người này chứ.
Không đi theo, thì lại không cam tâm.
Lưu Đông Vĩ đứng do dự rất lâu, cuối cũng vẫn thở dài, không đi theo.
Anh ta không có mặt mũi để đi theo.
Ông chủ của Ninh Vũ Đình có thân phận quá cao, quá ghê gớm, ngay cả tổng giám đốc Lương cũng phải kém một chút, tuy người này còn trẻ, nhưng đã là nhân vật cấp đại lão trong giới kinh doanh rồi, cũng chỉ có nhân vật như Nhậm Lão mới có thế dựa vào tuổi tác của mình để đè ép một chút thôi.
Mà ban nãy, anh ta còn xem thường vị này, còn trào phúng và mỉa mai rất nhiều, nếu như người ta mà ghi hận trong lòng, thì chỉ cần một câu nói là anh ta sẽ bị đuổi việc, sau này cũng đừng hòng tìm được việc làm.
Lưu Đông Vĩ vừa hổ thẹn vừa sợ hãi khi nghĩ lại những gì mình đã làm, nên tự nhiên không dám đi theo.
“Đến cùng thì người này có lai lịch gì?” Anh ta nhìn đoàn người đi xa, lại thổn thức cảm khái một câu, trong lòng vẫn cảm thấy rất khó tin.
Không phải anh ta chưa từng thấy người trẻ tuổi làm ông chủ của thương nghiệp bá chủ, đại lão khoa học kỹ thuật.
Ví dụ như người sáng lập Facebook ở nước ngoài kia cũng là một người rất trẻ tuổi, còn trẻ mà đã là một đại gia nổi tiếng toàn cầu rồi, nhưng người ta làm phần mềm, chứ không phải khoa học kỹ thuật cứng, cho nên anh ta cảm thấy, vẫn kém vị này một chút.
Haiz!
Rất nhanh, anh ta lại than thở, hậm hực.
Anh ta còn tưởng rằng, đây chỉ là một ông chủ nhỏ, một phú nhị đại bình thường, còn muốn khuyên Ninh Vũ Đình bỏ việc, bây giờ nghĩ lại, thì bản thân mình quả thật quá buồn cười, có thể dính vào một nhân vật như vậy, thì ai sẽ bỏ việc chứ!
Với tốc độ phát triển của Đông Đằng hiện giờ, thì ở bên cạnh vị này, tương lai sẽ kiếm được không chỉ vài trăm triệu thôi đâu!
Đấy là còn chưa nói đến sức ảnh hưởng và mạng lưới quan hệ của vị này đâu đấy!
Chờ đoàn người đi xa, anh ta mới chán nản lắc đầu, hậm hực rời đi.
Đoàn người đi đến phòng ăn của công ty, ngồi xuống vừa ăn uống vừa trò chuyện, trò chuyenek rất nhiều.
“Dạo gần đây Hoa Ký của chúng tôi đã tốn không ít thời gian trên lĩnh vực chế tạo xe, hiện giờ chủ yếu vẫn đang làm phần mềm, tương lai thì sẽ chế tạo cả xe, hai nhà chúng ta có rất nhiều không gian để hợp tác trên phương diện này đấy!”
“Còn có điện thoại di động, màn hình. . .nếu như sang năm các anh thật sự có thể sản xuất hàng loạt loại pin kia, thì tuyệt đối sẽ tạo thành một đợt đổi máy quy mô lớn, lượng tiêu thụ cực kỳ khổng lồ, ông chủ Diệp, anh thử nhìn cái này xem. . .”
“Tốt tốt tốt, có lời này của anh thì tôi an tâm rồi, chờ mấy ngày nữa tôi sẽ đi Thiên Hải, xem thành quả nghiên cứu rồi sẽ ký hợp đồng với tổng giám đốc Trần, quyết định như vậy nhé!”
“Vân Bang? Vân Bang thì sao? Là vậy à! Được chứ, không có vấn đề! Ông chủ Diệp đã nói như vậy rồi, thì tôi có thể không đồng ý sao!”
Cơm nước vui vẻ xong, đoàn người lại đi dạo.
Ba giờ hơn, Diệp Mặc mới chào tạm biệt, leo lên xe, đi về khách sạn.
Bên phía Hoa Ký đã bàn bạc xong rồi, tiếp theo sẽ là Đông Đằng và Thiên Hành tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch, hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Buổi tối, hơn 11 giờ thì Diệp Mặc mới về đến khách sạn, hắn vừa đi xã giao, trò chuyện với đại đa số các ông chủ ở Thâm Thị.
Cửa vừa mở ra, người ngọc tiến lên đón, gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ dịu dàng, ôn nhu động lòng người.
“Anh về rồi!”
Nàng vẫn mặc chiếc váy đỏ nóng bỏng gợi cảm kia, đường cong uyển chuyển và bay bổng và bên trong vô cùng bốc lửa và hấp dẫn, dáng người của nàng không hề nghi ngờ gì là đẹp nhất, là gợi cảm sexy nhất.
Chỉ một cái liếc mắt cũng đã đủ để người ta huyết mạch sôi sục rồi, chính là loại có thể khiến cho người ta chảy máy mũi đấy.
Cộng thêm gương mặt xinh đẹp vũ mị, có thể xưng là vưu vật tuyệt sắc cũng không quá!
Diệp Mặc ngơ ngác một chút, hắn cũng bị gương mặt xinh đẹp lóa mắt này làm cho hơi lung lay.
Ninh Vũ Đình đứng ở đó, mím môi cười nhạt một tiếng, lại cực kỳ dịu dàng.