“Anh vất vả rồi! Mệt không?” Nàng nói rất dịu dàng, lại tiến lên một bước, giúp Diệp Mặc cởi áo khoác, sửa sang lại rồi mới treo lên, giống như một người vợ hiền lành đảm đang vậy.
“Bọn nhỏ đã ngủ rồi, bọn tôi chơi rất lâu, chơi đến khi mệt thì bọn nhỏ mới đi ngủ, khi đó tôi mới nhờ người của khách sạn bế bọn nhỏ về phòng!” Nàng lại nói nhỏ, còn liếc mắt nhìn qua bên kia.
Nghĩ đến hai đứa bé thì nàng lại nở nụ cười.
Nàng cũng là người nhìn hai đứa bé này lớn lên, bọn nhỏ lại vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn như vậy thì có ai mà không thích chứ.
“Ừ! Vất vả rồi!” Diệp Mặc lên tiếng, cởi cà vạt, lại đi qua một bên để xem hai đứa bé đang ngủ say sưa.
Đây là phòng tổng thống của khách sạn Bảo Duyệt ở Thâm Thị, diện tích hơn 300 mét vuông, phòng khách rất rộng lớn, tổng thể được thiết kế theo phong cách phương đông, đồ dùng trong phòng cũng được thiết kế rất xa hoa và trang nhã.
Ninh Vũ Đình cười nói: “Vất vả gì chứ! Anh. . . có đói không? Có cần gọi người mang vài món lên không?”
“Không đói bụng! Cô thì sao?”
“Tôi. . . cũng không đói!” Nàng lắc đầu, hai bàn tay để ở sau lưng, năm ngón tay nhẹ nhàng xoắn lại, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng bỗng nhiên xuất hiện hai vệt đỏ ửng vì thẹn thùng và khẩn trương.
Đã không đói bụng, vậy giờ này cũng chỉ có thể tắm rửa rồi đi ngủ thôi!
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cũng mang đồ từ phòng mình qua, rồi thả vào trong phòng ngủ rồi, hôm nay nhất định có thể thành công!
Thật ra thì mấy lần trước đều do nàng suy nghĩ quá nhiều nên mới hiểu lầm, cho nên mới gặp phải nhiều tình cảnh xấu hổ như vậy, tất nhiên tên bại hoại này cũng có lỗi, tên này quá nhát gan, chỉ dám âm thầm trêu đùa nàng.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, nếu như tên bại hoại này nhát gan như vậy, thì nàng sẽ phải bạo dạn hơn, chủ động hơn, đem tên bại hoại này đè ở dưới người, rồi hung hăng chà đạp, cho đến khi anh ta cầu xin tha thứ mới thôi. . .
Ai nha nha!
Quá khó xử rồi! Không thể nghĩ nữa!
Nàng đưa tay che mặt, cảm giác gương mặt mình đã nóng rực lên, trái tim thì đập thình thịch, đôi mắt đẹp kia đã mị đến độ thấm ra cả nước rồi.
Nàng rất ít khi ảo tưởng như vậy, cho dù là những ảo tưởng hoang đường và cổ quái trước kia thì cũng đều là do tên bại hoại này chủ động thôi.
Nhưng nàng cảm thấy, ảo tượng như vậy cũng không tệ, còn kích thích hơn một ít.
“Tôi. . .tôi đi tắm trước!” Nàng cúi đầu, nói quanh co một tiếng, rồi liền quay người đi về phía phòng tắm.
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Tắm rửa? Cô không về phòng mình tắm sao?”
“Tôi thích tắm ở bên này, bên này có bể tắm lớn hơn!” Nàng cũng không quay đầu lại, mà trực tiếp đi vào phòng tắm.
“Còn không thèm đóng cửa luôn!”
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì khẽ giật mình, lắc đầu quay người sang chỗ khác, lại đổi giày rồi mới đi vào thư phòng ngồi.
Trong phòng tắm, người ngọc đứng lặng ở trước gương.
Nàng ở trong gương có dáng người cao gầy, thon dài, những đường cong được chiếc váy đỏ phác họa ra vô cùng xinh đẹp và uyển chuyển, trên gương mặt xinh đẹp thì có một vệt đỏ ửng say lòng người, hết sức mê người.
Tay ngọc giơ nhẹ lên, mơn trớn bờ vai tuyết nị, lại nhẹ nhàng kéo dây đeo vai tinh tế kia.
Hai dây đeo vai trong suốt kia cũng đã trượt xuống theo hai dây đeo của chiếc váy đỏ kia.
Thoáng chốc, một mảnh trắng nõn sừng sững kìa đã run rẩy kịch liệt, lại nổi lên gợn sóng mê người.
Soạt!
Đến khi chiếc váy đỏ rơi xuống đất, liền lộ ra một mảnh trắng nõn như tuyết kinh tâm động phách.
Da thịt toàn thân nàng trắng nõn và oánh nhuận, không chút tì vết như mỡ đông bạch ngọc, đồng thời lại săn chắc mềm mại như thiếu nữ, dưới ánh đèn, còn phun ra một tầng ánh sáng chói mắt.
Nàng bình tĩnh nhìn mình trong gương, vẻ đỏ ửng trên mặt lại càng tươi đẹp hơn vài phần.
Nàng vẫn còn thấy hơi khẩn trương, tâm trạng vẫn căng như dây đần.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên của nàng!
Nàng không có một chút kinh nghiệm nào.
Nàng hít một hơi thật sâu, lúc này mới hơi bình tĩnh lại, rồi vươn tay buộc mái tóc của mình lên, trút bỏ nốt quần áo trên người xuống.
Soạt!
Mở van nước, điều chỉnh nhiệt độ, tắm rửa nửa tiếng, nàng mới choàng khăn tắm đi ra ngoài.
“Tên bại hoại kia đâu ròi?” Nàng nhìn trái nhìn phải, không thấy người ở trong phòng khách, “Sẽ không chờ trong phòng ngủ rồi chứ!”
Nội tâm nàng xiết chặt, trái tim nhảy loạn.
Anh ta sẽ không phát hiện đồ đạc của nàng đang giấu ở trong đó chứ!
Nàng lập tức đi vào phòng ngủ để xem xét, nhưng trong này không có ai, nàng liền thở phào một hơi, mở một ngăn tủ ra, lại mở một chiếc túi ở trong đó ra, bên trong là một bộ đồ lót màu trắng vô cùng xinh đẹp!
Lần đầu tiên nha, nhất định không thể tùy tiện được!
“Hì hì!”
Nàng cầm cái túi, ngồi xuống bên chiếc giường mềm mại, lại cầm quần áo ra để vuốt ve một khen, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, thỉnh thoảng lại cắn môi đỏ, lộ ra vài phần hầm hừ và trách cứ.
Nàng lại nhớ đến tình cảnh lúng túng trước kia, rõ ràng là nàng đã ôm quyết tâm rất lớn, kết quả lại trực tiếp làm cái hộp kia rơi xuống mặt đất, quả thật là quá mất mặt.