“A!”
Lúc này, Ninh Vũ Đình giật mình tỉnh lại, nàng lại nghĩ đến thứ quan trọng nhất.
Nàng vẫn chưa mua nó!
“Không sao! Không sao! Chắc nơi này cũng sẽ có!” Nàng liền quay người, tìm kiếm trong mấy ngăn tủ kia, quả nhiên là tìm được.
Nàng nghĩ nghĩ, lại nhỏ giọng nói: “Thật ra thì không cần cái này cũng có thể!”
Nàng cũng không bị bệnh, tên bại hoại kia cũng không phải người tùy tiện, nên cũng không có vấn đề gì, chỉ là có thể sẽ trúng thưởng, nhưng nàng cũng không để ý, mang thai thì sinh con thôi, con của nàng nhất định cũng sẽ rất xinh đẹp.
“Thay quần áo, thay quần áo! À đúng rồi, còn phải xịt thêm một ít nước hoa nữa!”
Nàng mím môi cười, lại hưng phấn đứng lên, kéo khăn tắm xuống, lại kiếm một chai nước hoa, xịt bên dưới một chút, lại xịt ở cổ một chút, sau đó liền mặc quần áo vào.
Sau khi mặc xong, sửa sang lại tóc, nàng mới ngồi xuống, vừa khẩn trương vừa hưng phấn mà chờ đợi, thỉnh thoảng còn quay đầu liếc nhìn qua ngoài cửa.
Đợi được một lát, nàng liền nhăn mày, âm thầm tự hỏi.
“Tên bại hoại này đâu rồi?
“Đang làm gì nhỉ?”
Nàng đã tắm rửa xong, người lại đi đâu rồi? Không ngủ được sao?”
“Mình nên ngồi chờ ở đây, trốn ở trong chăn để cho anh ta một niềm vui bất ngờ, hay là đi tìm anh ta bây giờ nhỉ?”
Nàng phân vân một lúc, lại nhấc chăn lên, chui cơ thể bóng loáng của mình vào trong chăn, nhưng chờ được một lát, thì nàng lại không nhịn nổi, liền vén chăn, ló mặt ra.
Cộc cộc!
Nàng xoay người xuống giường, lại lấy một bộ đồ ngủ chất tơ ở trong túi ra, mặc vào rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Nàng đi vào thư phòng, thì thấy Diệp Mặc đang ngồi trong đó.
“Anh đang làm gì vậy? Không ngủ được sao?”
“Vẫn sớm!”
Diệp Mặc ngẩng đầu lên thì ngơ ngác một chút, hắn nhìn đến hơi thất thần.
Rất nhanh, Diệp Mặc đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục cầm bút vẽ vời ở trên giấy.
“Đã hơn 12 giờ rồi mà vẫn sớm à! Đi ngủ thôi!” Ninh Vũ Đình oán trách một câu, lại tiến đến bên cạnh Diệp Mặc, cúi người nhìn xem.
Nàng nhìn một lúc thì mờ mịt hỏi: “Đây là. . . cái gì nha? Anh đang viết cái gì vậy?”
Trên giấy là những công thức và ký hiệu rất phức tạp, còn có một số đồ án rất kỳ quái, nàng không hiểu cái gì cả.
Diệp Mặc cười nói: “Thứ này rất quan trọng!”
Nàng nhìn một lát, thì bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Tôi cũng không hiểu!”
Nàng cũng không đứng dậy, mà vẫn đứng cạnh cúi người xem, thân thể dựa vào rất gần, mái tóc đen rủ xuống, một mảnh mềm mại còn đè ép lên cùi chỏ của Diệp Mặc, trên người nàng còn tản ra mùi nước hoa dụ hoặc, cũng có mùi thơm cơ thể của nàng, còn có cả hương thơm của sữa tắm.
Những mùi này trộn lẫn vào nhau, lại trở thành một mùi hương cực kỳ mê người.
“Cô không ngủ à?”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn nàng một cái, tâm thần cũng hơi lay động.
Nàng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, có thể nhìn thấy rõ phong cảnh ở bên trong, hai mảnh viền ren màu trắng kia cực kỳ quyến rũ.
Ninh Vũ Đình vuốt vuốt mái tóc, dịu dàng nói: “…Chờ anh ngủ, thì tôi mới ngủ!”
Tên bại hoại này không ngủ, thì nàng ngủ kiểu gì? Một mình cô đơn giường trống sao?
Nàng phát giác ra được sự khác thường của Diệp Mặc thì hơi nhướn mày, trong đôi mắt phượng kia cũng lóe lên một tia đắc ý và giảo hoạt, nàng lại cúi người xuống, thân thể cũng dán lại gần hơn.
Diệp Mặc nói: “Vậy cô chờ một lát!”
“Ừm! Được!”
Nàng gật đầu cười duyên, lại chuyển cái ghế đến bên cạnh, rồi ngồi xuống cạnh Diệp Mặc, thân thể dựa vào bàn, hai tay chống quai hàm, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Diệp Mặc, nhìn đến thất thần.
Dáng vẻ chăm chỉ làm việc này của anh ta, cực kỳ có mị lực!
Ngay từ đầu, nàng vẫn rất có tinh thần, thỉnh thoảng còn trêu chọc Diệp Mặc, nhưng rất nhanh, nàng lại thấy hơi buồn ngủ, ngáp lên ngáp xuống, mặt ủ mày chau mà gục xuống bàn.
“Đã xong chưa!”
“Hình như mình hơi buồn ngủ rồi! Không được, mình không thể ngủ được!”
Nàng vỗ vỗ mặt mình, muốn để mình tỉnh táo lại một chút.
Nếu nàng cứ ngủ như vậy, thì hoành đồ đại nghiệp của nàng sẽ đi xa.
“Không được! Buồn ngủ quá rồi!”
Lại cố gắng một thêm một lát, thì nàng liền nằm sấp xuống bàn, buồn ngủ đến mức hai mắt không mở ra nổi, “Bại hoại, anh vẫn chưa ngủ. . .”
Nàng lẩm bẩm vài câu, rất nhanh đã không còn tiếng động, mà chỉ còn có tiếng hít thở đều đều.
Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn qua, đúng là ngủ gật thật rồi này.
Hắn mỉm cười, đặt bút xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say này một lúc lâu, rồi lại hơi lắc đầu.
Diệp Mặc đứng dậy, tay trái đỡ hai chân của nàng, tay phải vòng qua vai nàng, nhẹ nhàng ôm chặt, muốn đưa nàng về phòng ngủ, để nàng ngủ ở trên giường.
Đi được vài bước, người ngọc trong ngực bỗng nhiên giật giật, hình như hơi tỉnh lại, một đôi tay trắng như tuyết nâng lên, ôm chặt lại cổ của Diệp Mặc, đầu cũng tựa vào vai hắn.