“Bại hoại, anh muốn ngủ rồi sao?”
Người ngọc trong ngực bỗng nhiên dí mặt lại gần, rồi cọ cọ vài cái lên mặt hắn.
Khuôn mặt của nàng trơn bóng, lại hơi lành lạnh, cảm giác rất dễ chịu.
Giọng nói mềm mại còn mang theo một tia lười biếng.
“Tôi buồn ngủ quá . . .”
Nàng ôm cổ Diệp Mặc, đem gương mặt tựa vào bả vai của hắn, thoải mái mà híp mắt.
Diệp Mặc không lên tiếng, chỉ yên lặng bế nàng về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, lại định rút tay ra để đứng lên, thế nhưng đôi tay trắng như tuyết của nàng lại ôm chặt cổ hắn, sống chết cũng không chịu thả ra.
Bỗng nhiên, nàng lại dùng sức kéo một cái, Diệp Mặc liền ngã nhào lên người nàng.
Hắn cũng giật mình sửng sốt.
“Ngủ thôi!” Người ngọc mơ màng thì thào một câu, vòng eo như rắn nước bỗng nhiên hơi động đậy, rồi cứ ôm chặt Diệp Mặc như vậy.
Thình thịch!
Diệp Mặc có thể nghe được tiếng tim đập không ngừng tăng nhanh của mình.
Người ngọc trong ngực giống như một đoàn ôn hương nhuyễn ngọc, toàn thân lại tản ra một cỗ mùi hương mê hoặc, khiến người ta ý loạn tình mê.
Diệp Mặc muốn tránh ra, nhưng lại sợ làm nàng tỉnh dậy lần nữa, hắn do dự một lúc thì vẫn quyết định không nhúc nhích, cứ để nàng ôm như vậy một lúc, nàng thì thoải mái, còn hắn thì khổ không thể tả.
Hình như nàng ngủ rất say, thỉnh thoảng lại còn nói mê mang, nỉ non vài câu, thỉnh thoảng cũng sẽ động đậy cơ thể, nhưng chính là không chịu buông tay ra, cứ như coi hắn là một cái gối ôm rất thoải mái vậy.
Rất lâu, hình như nàng mơ thấy cái gì, liền trở mình, ôm chặt cái gối ôm thoái mái kia vào trong ngực, còn thì thào một câu: “Lâm Lâm, như vậy. . . thoải mái rồi chứ!”
Nàng ngủ một mạch đến sáng luôn.
Ưm một tiếng, nàng chậm rãi tỉnh lại, mở to mắt, nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt vẫn còn chút mê mang.
Nàng ngáp một cái, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ thêm.
Nhưng mà nằm được một lát, nàng mới cảm thấy không đúng, liền mở mắt ra, rất nhanh đã nhớ đến gì đó.
Nàng nhớ là, tối hôm qua, mình đang ở trong thư phòng trò chuyện với tên bại hoại kia, sau đó thì ngủ quên mất.
“Cái tên bại hoại này!”
Nàng lập tức xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, quai hàm cũng phồng lên, thở phì phò, lại hung hăng nện vài cái xuống giường.
Mất công nàng chuẩn bị tắm rửa kỹ càng, còn mặc quần áo khiêu gợi như vậy, nước hoa cũng đã xịt, tất cả đều đã chuẩn bị xong, kết quả thì tên bại hoại kia lại không ngủ được, quả thực là khiến cho nàng chờ đến lúc ngủ gật.
Tất cả chuẩn bị của nàng, đều trở nên uổng phí!
“A!”
Nàng nắm chặt nắm đấm, rồi nện mạnh vào cái gối bên cạnh.
Tên bại hoại này, quá khinh người!
“Khoan đã, đây là phòng của anh ta, anh ta bế mình về đây sao? Mình còn nhớ là. . .” Nàng cẩn thận nhớ lại một chút, trong mông lung, nàng còn có một số ký ức mơ hồ.
Nàng còn nhớ, hình như mình còn ôm một cái gối ôm rất to, rồi mới ngủ say, nhưng nơi này nào có cái gối ôm nào chứ!
Nàng suy nghĩ một chút thì bừng tỉnh, liền đỏ mặt lên.
Tối hôm qua, mình đã ôm tên bại hoại kia ngủ rất lâu, hình như còn. . .
Nàng nghĩ đến cái gì, liền cúi đầu nhìn ngực mình một chút, quả nhiên, thứ đó không còn ở chỗ cũ, chắc chắn là bị cọ rơi xuống rồi.
Nàng còn nhớ được, hình như tối hôm qua mình đã chạm phải vào một thứ gì đó rất nóng.
Bây giờ nghĩ lại một chút, nàng lại quẫn bách đến độ chỉ muốn vùi mặt vào trong chăn.
“Ai nha! Không sao không sao! Những thứ này tính là gì, chuyện nhỏ mà thôi!”
Nàng che mặt một chút, một lúc lâu sau mới hồi phục lại bình thường.
Lúc này, bên phía phòng khách có tiếng bước chân truyền lại, Diệp Mặc đẩy cửa phòng, ló đầu vào hỏi: “Tỉnh rồi à? Muốn ăn sáng không?”
Nàng lập tức quay mặt đi, không muốn để cho tên bại hoại này nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách đỏ mặt của mình, sau đó, nàng lại nhớ ra cái gì, liền kéo chăn lên, che đi những phong cảnh mê người kia.
“Mấy giờ rồi?”
“Sắp chín giờ rồi!”
“Vậy . . .tôi dậy đây!”
Nàng đáp lại một tiếng, rồi quay người sang chỗ khác, vén chăn rời giường.
Rửa mặt xong, nàng đi vào phòng khách, trên người chỉ choàng một chiếc áo ngủ mỏng manh bằng lụa, miễn cưỡng có thể che đi cơ thể gợi cảm xinh đẹp kia, tóc cũng đã được buộc lên.
Diệp Mặc liếc mắt đánh giá nàng một chút, cười nói: “Khí sắc không tệ nhỉ! Xem ra cô ngủ rất ngon!”
Sắc mặt nàng lập tức cứng đờ.
“Tối hôm qua, tôi không ngáy chứ?” Nàng nghiêng người, dùng tay nhón một miếng rồi cho vào miệng, nhẹ nhàng nhai nuốt.
“Không có!” Diệp Mặc lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Ninh Vũ Đình nhất thời thở phào.
Nếu như ngủ mà ngáy thì quá xấu hổ, tên bại hoại này nhất định sẽ ghét bỏ nàng!
“Nhưng mà, cô còn nói vài câu hoang đường!”
Câu nói này của Diệp Mặc lại làm cho nàng bắt đầu lo lắng.
Ninh Vũ Đình bối rối hỏi: “Tôi. . .tôi nói gì rồi?”
Nàng lại còn nói chuyện hoang đường?
Diệp Mặc tò mò hỏi: “Tôi không nghe rõ, hình như cô nhắc đến một cái tên, Lâm Lâm, là Trác Lâm à?”
“A! Không phải đâu! Anh nghe nhầm rồi!” Ninh Vũ Đình ngơ ngác một chút, nhớ đến thứ gì thì gương mặt quyến rũ lại đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Cũng không thể để tên bại hoại này biết chuyện của mình và Lâm Lâm được, loại bí mật giữa những cô gái này, thì sao có thể để đàn ông biết được chứ, quả xấu hổ rồi!