“Chắc là vậy!” Diệp Mặc gật gù.
Đúng là hắn cũng không nghe rõ lắm, bởi vì khi đó hắn cũng rất mờ mịt, cả người đều bị con song cả mãnh liệt đó làm cho mờ mịt.
Ninh Vũ Đình lại ăn vài miếng hoa quả, nhìn qua hai đứa bé đang ngồi chơi trên thảm, hỏi: “Bọn nhỏ ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, bọn nhỏ dậy từ sớm rồi!”
“A! Vậy lát nữa. . .?”
Diệp Mặc nói: “Cô ở đây trông bọn nhỏ đi! Tôi phải đi ra ngoài, hôm nay cũng khá bận rộn!”
“Được!”
Ninh Vũ Đình ăn sáng xong, lại đi về phòng của mình để lấy vài món quần áo, cân nhắc đến chuyện hôm nay không phải ra ngoài, mà chỉ ở nhà trông trẻ, nên nàng chọn một chiếc quần thể thao và một chiếc áo len đơn giản.
Cách ăn mặc rất đơn giản, nhưng cũng rất làm nổi bật dáng người xinh đẹp của nàng, vừa gợi cảm nóng bóng, lại vừa khiêu gợi.
Diệp Mặc chờ nàng chuẩn bị xong, dặn dò vài câu, rồi mới đi thay quần áo, rồi đi ra ngoài.
Hôm nay, hắn muốn đi gặp rất nhiều người, còn phải đi bàn chuyện thu mua và đầu tư.
Bận đến gần nửa đêm mới trở về khách sạn.
Bọn nhỏ đã ngủ rồi, người ngọc cũng đã buồn ngủ để díu cả mắt rồi, nàng tắm rửa xong thì liền chui vào chăn ngủ luôn.
Diệp Mặc cũng không ngủ, mà ngồi xuống trong thư phòng.
Sáng hôm sau, hắn lại tiếp tục đi bàn công chuyện.
Thoáng chốc, năm ngày đã trôi qua, chuyện ở đây cũng đã ổn thỏa rồi, nên thu mua cũng đã thu mua, nên đầu tư cũng đã đầu tư xong, giờ chỉ chờ người của Đông Đằng đến tiếp quản là được.
Còn bên phía Thiên Hành, mấy người họ vẫn đang theo dõi mục tiêu.
Sáng hôm nay, Diệp Mặc chờ Ninh Vũ Đình rời giường, khi hai người đang ăn sáng thì hắn mở miệng nói với nàng.
“Cô phụ trách chuyện tiếp theo nhé!”
“… Lát nữa tôi sẽ về thành phố H, cô nán lại đây một đoạn thời gian, có tình hình gì thì báo cáo lại cho tôi, cô ở luôn gian phòng tổng thống này đi!”
Ninh Vũ Đình nghe xong thì hơi ngơ ngác một chút, đôi mắt đẹp cũng đã có vài phần ảm đảm, lộ ra vài phần hiu quyanhj.
Lại muốn chia ly rồi à!
Nàng thấy hơi không nỡ.
Mấy hôm nay, nàng thấy rất vui vẻ, ít nhất cũng có thể bầu bạn, có thể ở cùng nhau, ăn cơm cùng nhau. . .
Người ngọc trầm thấp đáp lời: “Ừm, được!”
Nàng không nói gì nữa, chỉ yên lặng ăn cơm, sau đó lại giúp Diệp Mặc sắp xếp đồ đạc.
“Hai bảo bối nhỏ!”
Nàng lại ôm hai đứa bé một lúc, rồi hôn lấy hôn để.
Diệp Mặc sửa lại hành lý, gọi người đến mang đi trước, lại quay sang nói với nàng: “Cô không cần tiễn đâu!”
Bởi vì nàng vẫn chưa ăn mặc chỉnh tề, trên người chỉ choàng một chiếc áo ngủ mỏng bằng lụa, miễn cưỡng có thể che đi cơ thể chói mắt, phong cảnh gợi cảm nóng bỏng bên trong còn như ẩn như hiện qua những hoa văn viền ren kia, một cặp đùi đẹp thẳng tắp cực kỳ hấp dẫn.
Cũng bởi vì Diệp Mặc ở nhà thường xuyên nhìn thấy hai người Ngọc Tình và Dương Mạn Ny cho nên mới có chút sức chống cự.
“Ừm!” Nàng ôm hai đứa bé đi qua, đưa vào trong ngực Diệp Mặc, rồi nói: “Vậy . . . tôi sẽ không tiễn!”
Nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc không hề chớp mắt, bỗng nhiên lại nghiêng người, đôi mắt vũ mị hơi híp lại, đôi môi đỏ nở nang khiêu gợi kia đã in lên gương mặt của Diệp Mặc.
Diệp Mặc hơi giật mình.
Khi hắn còn chưa kịp phản ửng lại, nàng liền lùi một bước, nhếch đôi môi đỏ khiêu gợi lên, nở nụ cười xinh đẹp.
“Đi nha!”
Nàng đẩy Diệp Mặc ra cửa, lại vẫy vẫy tay, đưa mắt nhìn Diệp Mặc đi đến thang máy, lúc này mới không nỡ mà đóng cửa lại.
Quay người vào nhà, nàng khẽ hừ một tiếng: “Tên bại hoại này, nhịn giỏi thật đấy!”
Nàng vẫn luôn rất tự tin với mị lực của mình, nhiều khi, Diệp Mặc còn không dám nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt kia cũng có dục vọng như những người đàn ông khác, nên chắc chắn tên bại hoại này cũng động lòng.
Nhưng cuối cùng, vẫn là không xảy ra chuyện gì cả.
Mỗi tối, tên bại hoại này đều cố tình về rất muốn, chính là để trốn tránh nàng.
Nàng oán trách vài câu xong, thì đi về phòng ngủ, nằm lên giường, mắt nhìn trần nhà, rồi suy nghĩ xuất thuần, trong óc nàng, lại hiện lên những ký ức mông lung của đêm hôm đó.
Cảm giác khi ôm tên bại hoại này cực kỳ ấm áp, khiến cho người ta rất an tâm.
Nàng lại trở mình, cuộn mình lại, rồi nghĩ đến xuất thầ.
Một lát sau, nàng lại nghĩ đến thứ gì, gương mặt xinh đẹp vũ mụ kia lại xuất hiện hai vệt đỏ ửng, nó từ từ lan ra toàn bộ gương mặt, đôi mắt đẹp của nàng cũng trở nên thấm đầy ánh nước.
Nàng nâng cánh tay mảnh khảnh lên, ngón cái và ngón cái hơi khép lại, tạo thành một hình nửa vòng tròn.
“Tên bại hoại này. . . quá dọa người!”
“Có phải mình đã xem thường tên bại hoại này rồi không? Người phải cầu xin tha thứ, phải là mình mới đúng!”
Nàng khẽ cắn môi đỏ, thì thào vài câu, gương mặt xinh đẹp kia đã đỏ bừng và nóng lên, hết sức thẹn thùng và rung động lòng người.
Ai nha nha! Không thể nghĩ nữa!
Nàng nghiêng người, vùi mặt vào trong chăn, lại lăn lôn trên chiếc giường rộng lớn vài vòng, mấy nơi đẫy đà trên cơ thể đều nổi lên những gợn sóng, nhất là một mảnh trắng nõn ở trước ngực thì phải gọi là sóng thần luôn.
Lăn lộn vài vòng, suy nghĩ lung tung một lúc lâu, lúc này nàng mới đứng lên, đi thay quần áo, rất bắt đầu làm việc.