Đế Kinh.
Biệt thự nhà họ Vệ.
Vương Kiều Kiều tỉnh lại từ giấc ngủ, vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là một gương mặt xấu xí già nua, nơi khóe miệng còn có một chuỗi nước dãi, đang tản ra một mùi hôi ghê người, hàm răng bên trong thì vừa vàng khè vừa lởm chởm, câu thấp không đồng đều.
Lại còn vừa ngủ vừa ngáy, da thịt ở trên mặt thì hoàn toàn chảy xệ thành từng đống.
Vương Kiều Kiều nhíu mày theo bản năng, trong lòng thấy hơi chán ghét.
Loại chán ghét này là xuất phát từ nội tâm, cũng là phản ứng tự nhiên nhất.
Nhưng dù sao cô ta cũng là người chuyên nghiệp, nên rất nhanh liền bình thường trở lại.
Cô ta cũng đã quen rồi, Kim Bảo Quý trước kia cũng không khá hơn vị ông chủ Vệ này bao nhiêu cả.
Vương Kiều Kiều nhẹ nhàng chuyển cánh tay đang ôm eo của mình ra, lại nghiêng người với điện thoại di động, nhìn thời gian thì đã sắp 9 giờ.
Cô ta đưa tay, nhẹ nhàng đẩy vài cái: “Honey, chín giờ rồi, dậy thôi!”
“Ah! Vẫn sớm mà!” Vệ Triệu Minh thì thầm một tiếng, lại vươn tay kéo Vương Kiều Kiều vào ngực, ôm được một lát thì lại bắt đầu há miệng ra gặm.
Vương Kiều Kiều cố nén lắm mới không trợn trắng mắt lên.
Vị ông chủ Vệ này cũng là một người ham muốn cao, nhưng rõ ràng lại không làm được, nên lần nào cũng chỉ gặm cho cô ta một thân nước miếng thối hoắc.
Ong ong!
Bỗng nhiên, điện thoại di động trên đầu giường vang lên.
Vệ Triệu Minh giật mình, động tác cứng đờ, lại hậm hực nói: “Thật là mất hứng!” Lại bò qua, lấy điện thoại di động, cầm lên nghe máy.
Vương Kiều Kiều nghiêng người, chân ngọc rơi xuống đất, vội vàng đi vào phòng tắm, cô ta muốn tắm rửa sạch sẽ một thân toàn nước miếng hôi thối này.
Vặn vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ, cô ta đang tắm rửa kỹ càng, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói kích động của ông chủ Vệ ở bên ngoài, hình như ông chủ Vệ gặp rắc rối gì thì phải.
Vương Kiều Kiều nhíu mày, trong lòng hơi nghi ngờ một chút.
Song, cô ta cũng không quá để ý.
Tập đoàn Vân Bang của ông chủ Vệ vẫn luôn rất tốt, thời gian gần đây y tế Vân Bang cũng đang phát triển rất tốt, hầu như ngày nào cô ta cũng có thể nghe thấy thằng ranh kia đang khoe khoang khoác lác thành tích của mình ở trên bàn cơm.
Hôm nay đầu tư bao nhiêu tiên, ngày mai muốn mua mấy cái bệnh viện, quy mô lớn thế này thế kia, nói tóm lại là tiền đồ vô cùng tươi sáng, chẳng mấy chốc sẽ phát triển mạnh mẽ, rồi chờ ngày lên sàn.
Vương Kiều Kiều vừa nghĩ đến Vệ Nhất Luân thì không khỏi hừ một tiếng.
“Cái thằng nhãi con này!”
Thằng ranh con này, càng ngày càng to gan, đêm qua, ông chủ Vệ đi xã giao nên không ở nhà, thằng ranh con này dám đến phòng của cô ta, còn lấy cớ mua cho cô ta một đôi giày mới để sờ chân cô ta, còn khen chân cô ta đẹp nữa.
Có điều, thằng ranh con này cũng rất có tình thú, dáng dấp cũng đẹp trai, thân thể cường tráng, dù sao thì cũng mạnh hơn ông chủ Vệ nhiều.
Vương Kiều Kiều tắm xong, liền choàng khăn tắm đi ra ngoài, chỉ thấy ông chủ Vệ đang ngồi trên ghế, sắc mặt hơi khó coi.
Cô ta hé miệng cười một tiếng, tiến lên vài bước, dịu dàng nói: “Honey, có chuyện gì sao?”
“Haiz!” Vệ Triệu Minh nhíu mày thở dài một hơi, mặt đầy phiền não, “Cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là điện tử Vân Bang gặp chút rắc rối thôi, giờ phải nâng cấp kỹ thuật và dây chuyền sản xuất, lại phải nện không ít tiền!”
“Nện tiền?” Vương Kiều Kiều khẽ giật mình: “Honey, anh mà còn thiếu tiền sao!”
“Đây cũng không phải là số lượng nhỏ!”
Vệ Triệu Minh cười khổ.
Nghe người bên dưới nói, thì đợt thăng cấp kỹ thuật này, hầu như đã đem dây chuyền sản xuất cũ trở thành vô dụng, lại cần thêm tài nguyên để phát triển nghiên cứu, nên ít nhất cũng phải mấy tỷ, bằng không thì sẽ bị đào thải khỏi thị trường.
Làm điện tử chính là như vậy, không theo kịp kỹ thuật, liền sẽ bị đào thải, đóng cửa.
Nếu như là hơn nửa tháng trước thì ông ta sẽ không lo lắng, khi đó vốn xoay vòng của ông ta vẫn rất dư dả, nhưng mà khoảng thời gian gần đây, ông ta đã đầu tư rất nhiều tiền vào Y tế Vân Bang, hiện giờ lại cần một số tiền lớn như vậy, thì hình hình tài chính tập đoàn sẽ hơi khẩn trương.
“Lạ thật!” Vệ Triệu Minh thì thào một câu, ông ta cảm thấy này cực kỳ cổ quái.
Rõ ràng là không nghe thấy đối thủ nào có tiến triển trong việc nghiên cứu phát triển cả, tại sao bỗng nhiên lại thành công, hơn nữa, còn tiên tiến hơn xa những gì ông ta dự đoán, cho nên rất khó đuổi kịp trong thời gian ngắn.
Mà nếu như không đuổi kịp nhanh, vậy thì công ty sẽ không có đơn đặt hàng, khi đó thì sẽ rắc rối to.
Vương Kiều Kiều khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Sao lại kỳ lạ?”
Vệ Triệu Minh vốn định giải thích, nhưng mà lại thấy hơi phiền, cho nên liền phất phất tay, cũng lười nói, “Ai! Nói cho em, em cũng không hiểu!”
Ông ta cảm thấy, có thể là do đối thủ gặp may, cho nên mới có tiển triển thôi!
Vệ Triệu Minh đứng dậy, lấy bao thuốc ở trên đầu giường, lại châm một điếu rồi rít một hơi, bắt đầu nuốt mây nhả khói.