Trần Mộng quay đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào Diệp Mặc.
“Hiệu trưởng Uông!”
Lúc này, Diệp Mặc mới mở miệng, rồi gật đầu cười với Hiệu trưởng Uông.
“Chủ tịch Diệp, đi đi đi, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Hiệu trưởng Uông tiến lên một bước, vươn tay ra, nhiệt tình nắm lấy tay của Diệp Mặc.
“Cô Trần Mộng, em lên trước nhé.”
Diệp Mặc quay người, cười nói với Trần Mộng một câu, ròi mới đi theo Hiệu trưởng Uông.
“Chủ tịch Diệp, hôm nay có rất nhiều học sinh cũ, tôi dẫn cậu đi làm quen một chút…”
“Vâng, thế thì tốt quá.”
Trần Mộng đứng im tại chỗ, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, thần sắc của nàng vẫn ngây ngốc như cũ.
Xem ra, tất cả là sự thật!
Vậy mà Diệp Mặc lại thực sự là chủ tịch của một tập đoàn lớn, chỉ có vậy mới có thể khiến cho Hiệu trưởng Uông khách khí như này, còn đích thân mời, đích thân ra nghênh đón.
Mà em ấy còn trẻ như vậy, chứng tỏ gia đình của em ấy phải rất ghê gớm, mới có thể lên làm chức chủ tịch này.
Trần Mộng cố gắng nhớ lại một chút, rồi lại cười khổ.
Mấy năm đại học, nàng thật sự không nhận ra gia đình của Diệp Mặc lại hiển hách như thế!
Khi đó Diệp Mặc chỉ để cho người ta cảm thấy phổ thông và mộc mạc mà thôi.
Diệp Mặc giấu quá sâu, không chỉ người giáo viên như nàng, mà toàn bộ lớp đều không biết!
Thầy Mã vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, rất lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Cô Trần Mộng, chẳng phải…cô đã nói…”
Thầy Mã quay sang nhìn về phía Trần Mộng, rồi đờ đẫn nói.
“Tôi cũng không biết! Tôi chỉ biết em ấy là một streamer có rất nhiều fan thôi.” Cô Trần Mộng cũng cười khổ nói.
“Cậu ta thực sự là streamer??”
Thầy Mã cảm thấy khó tin.
Người trẻ tuổi này là một vị chủ tịch, lại là một người có hơn 10 triệu fan hâm mộ, đúng là quá ghê gớm!
“Đúng thế!”
Trần Mộng thì thào, rồi nàng nhìn thoáng qua phương hướng của Diệp Mặc, thần sắc lại có chút hoảng hốt.
Nàng thật sự nhìn không thấu người học sinh này của mình, bối cảnh gia đình lợi hại thì không nói, bản thân cũng rất có năng lực, thực sự là quá khó tin.
Nàng đứng tại chỗ thẫn thờ rất lâu, ròi mới lắc đầu quay người rời đi.
Hơn ba rưỡi chiều, Diệp Mặc đi từ trong khu nhà hành chính ra.
“Hiệu trưởng Uông, thầy Mã, hai người không cần tiễn nữa! Xe của tôi ở ngay đây rồi.”
Diệp Mặc quay sang nói với hai người bên cạnh.
“Được được, vậy tôi không tiễn nữa.” Hiệu trưởng Uông cười nói.
“Chủ tịch Diệp, đi thong thả.” Thầy Mã ở bên cạnh cũng nở nụ cười hết sức nhiệt tình.
Ngồi lên xe, Diệp Mặc nhìn đồng hồ một chút, vốn định đi về nhà, nhưng Diệp Mặc lại nhớ đến, hình như trường học của em họ cách đây không xa.
“Tiện đường qua thăm em ý một chút vậy.”
Diệp Mặc gửi một tin nhắn Wechat cho Hoàng Y Y.
Ông---
Trong ký túc xá mờ tối, chiếc điện thoại di động trên đầu giường hơi rung rung.
Bên cạnh, là hai thiếu nữ đang ôm nhau ngủ sau.
Khuôn mặt ở bên trái rất thanh tú, còn khuôn mặt ở bên phải thì lại càng xinh đẹp hơn, ngũ quan tinh xảo giống như búp bê, da thịt thì mềm nhẵn bóng loáng, trắng nõn nà. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn thì trơn như nước, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn hôn lên.
Phong thái của nàng càng mê người hơn, đường cong uyển chuyển đã có quy mô khá to, đã có chút hương vị thành thục.
Hai người đang nhẹ nhàng ôm nhau, hai cặp chân ngọc thì đang chồng lên nhau, dính chặt vào nhau không có kẽ hở.
Khi nghe thấy âm thanh chấn động của điện thoại, cô gái bên phải run run đôi mi, ròi mở mắt ra.
“Y Y, có tin nhắn kìa.” Khương Thi Vận dụi dụi con mắt, rồi lầm bầm nói.
“Kệ nó đi.” Hoàng Y Y mơ màng nói, rồi điều chỉnh tư thế nằm của mình một chút, đưa tay bỏ vào nơi càng dễ chịu và mềm mại hơn.
“Ai nha, tay của bạn!” Khương Thi Vận hô nhỏ một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp và thanh thuần hiện lên một vệt đỏ.
“Hì hì!”
Hoàng Y Y cười đắc ý, nhưng cũng không bỏ tay ra.
“Để mình xem mấy giờ rồi.”
Khương Thi Vận vươn tay ra, ấn một cái vào màn hình điện thoại di động.
“Hơn ba rưỡi rồi, hả? Y Y, hình như là anh họ của bạn tìm bạn này.”
“Ai tìm cũng mặc kệ, mình muốn ngủ đến khi trời đất mù mịt, sông cạn đá mòn luôn.” Hoàng Y Y vẫn nhắm mắt như cũ, rồi lẩm bẩm vài câu.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt của nàng bỗng nhiên mở ra.
“Cái gì? Anh họ mình á?”
Hoàng Y Y hô lên một tiếng, rồi ngồi bật dậy.
“Đúng thế! Cậu xem đi này.”
Khương Thi Vận cũng ngồi dậy theo, rồi đưa cái điện thoại di động ở bên cạnh cho Hoàng Y Y.
“Đúng là anh họ.”
Hoàng Y Y nhận điện thoại, xem lướt qua rồi nói.
“Anh ấy tìm bạn làm gì thế?” Khương Thi Vận hỏi.
“Anh mình nói, bây giờ anh ấy đang ở gần đại học G, hỏi mình có rảnh không, anh ấy sẽ đi qua thăm mình.” Hoàng Y Y đọc xong tin nhắn thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Quá tốt rồi! Nhanh nhanh, nhanh rời giường đi, nhanh nào!”
Hoàng Y Y hưng phấn kêu lên, rồi xoay người luồn qua Khương Thi Vận bước xuống giường.
“Anh ấy muốn đến à!”
Khương Thi Vận ngơ ngác ngồi trên giường, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia mừng rỡ.