Trên sân vận động cũng có không ít người, có một đám người đang đá bóng, bên cạnh cũng có không ít người xem, trên khán đài còn có không ít cặp tình nhân đang anh anh em em, khiến cho Diệp Mặc nhìn mà cảm khái không thôi.
Ba người đi về phía trước dọc theo đường chạy bộ.
Bốn phía lại có không ít ánh mắt quét qua.
Trên sân bóng, một đám người chạy được một lúc thì dừng lại nghỉ ngơi, một người đi đến cạnh gôn bóng, nhặt chai nước lên rồi ngửa cổ lên uống, ánh mắt nhìn thoáng qua nơi xa.
Khi nhìn thấy ba bóng người ở bên kia thì người này trợn mắt lên, liền cầm chai nước đi về phía đám người, lại gần một thanh niên cao to khôi ngô, nhỏ giọng nói: “Này! Đại Trí, ông nhìn kìa, kia không phải là cô em mà ông nhìn trúng sao?”
Người thanh niên cao to này có một khuôn mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt to, trông hơi đẹp trai, lại có vài phần uy vũ, anh ta đang mặc một bộ quần áo đá báo, phía sau có in hai chữ Hoa Thành.
Thanh niên này lau mồ hôi, rồi quay người nhìn xem, đầu tiên là vui vẻ, nhưng sau đó thì sắc mặt lại trầm xuống.
Anh ta mở miệng nói với vẻ khó chịu: “Người đàn ông kia là ai vậy?”
“Không biết! Dáng dấp thật cmn đẹp trai! Mặt trắng nhỏ rồi!” Người bên cạnh lắc đầu, thần sắc còn hơi ghen tỵ, “Tám phần là bạn trai của cô em này rồi! Đám con gái bây giờ, đều yêu thích thể loại mặt trắng nhỏ này! Thật sự là đám nông cạn, không có ánh mắt! Không hiểu loại yếu đuối này có gì hay cơ chứ!” Người này nói xong lại lộ ra vẻ châm chọc.
Thanh niên mặt chữ quốc kia híp mắt nhìn một lúc, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Anh ta đã chú ý đến cô em này từ lâu rồi, nghe nói là hoa khôi của trường này, mấy hôm trước anh ta còn xông lên bắt chuyện làm quen, muốn xin Wechat, kết quả người ta trực tiếp từ chối, không nể mặt chút nào, khiến cho anh ta mất mặt xấu hổ trước đám đồng đội.
Người bên cạnh kia lại mở miệng châm chọc: “Nhìn dáng vẻ này thì biết ngay là không có sức lực gì! Không biết có thỏa mãn được người ta không nữa!”
Thanh niên mặt chữ quốc nghe thấy thế thì lại cắn răng một cái, sắc mặt cũng tái nhợt.
Anh ta cũng có không ít bạn gái, cũng chơi không ít người mẫu, có mấy người còn rất xinh đẹp, nhưng không ai có thể so sánh với cô em này, từ lần đầu tiên gặp mặt thì anh ta đã mê luyến rồi, đây hoàn toàn là hình tượng nữ thần trong mộng của anh ta, cho nên vẫn nhớ mãi không quên.
“Mẹ kiếp!”
Nghĩ đến cảnh tượng nữ thần của mình bị tên mặt trắng nhỏ này đè ở dưới thì anh ta lại ghen ghét dữ dội, không thể chịu đựng được.
“Phải cho tên này một bài học!”
Bỗng nhiên, anh ta hừ lạnh một tiếng, đi qua một bên, lấy quả bóng ra, rồi nhắm vào mục tiêu, đá mạnh vào quả bóng.
Sưu!
Quả bỏng bay ra, thẳng đến chỗ của người kia.
Nhưng, chuyện khiến anh ta thất vọng chính là, quả bóng không bay trúng mà chỉ lướt qua, còn chệch tầm nửa mét nữa.
Diệp Mặc dừng bước, quay người liếc mắt nhìn qua, trong đôi mắt của hắn đã có ánh sáng lạnh lấp lóe.
Mà người ngọc ở bên cạnh thì hơi giật mình, hai người đi song song với nhau, nên quả bóng cũng lướt qua sau lưng nàng.
“Thi Vận, bạn không sao chứ! Không trúng người chứ! Này, các người có mắt hay không! Không biết cẩn thận một chút à?” Hoàng Y Y vội vàng ân cần hỏi, lại quay đầu mở miệng mắng đám người trong sân.
“Mẹ kiếp!”
Dương Đại Trí lại mắng nhỏ một câu, thế mà con không trúng!
Khi nghe thấy tiếng mắng của bên kia, thì tâm trạng của anh ta lại càng không tốt.
“Đã trúng đâu, kêu la cái gì!” Anh ta ngửa mặt lên, tiến về phía trước, quát lạnh nói: “Chính các người không có mắt à, không biết nhìn à!”
“Đúng thế đúng thế, quả bóng to như vậy, các người không biết tránh sao!”
Người đuổi theo phía sau cũng bắt đầu mở miệng mỉa mai.
Hoàng Y Y nhìn kỹ thì lập tức nhíu mày, lộ ra vài phần chán ghét: “Lại là tên này!”
Tên này, mấy hôm trước đã chặn đường hai người các cô, xông lên bắt chuyện lại con xin Wechat! Thi Vận không cho thì tên này còn không cho đi, phải giằng co một lúc lâu, rất không biết xấu hổ, còn rất tự đại, mở miệng ra là khoác lác mình tài giỏi thế lọ thế chai.
Quả bóng vừa rồi, chắc chắn là cố tình!
Hoàng Y Y giận tái mặt, không khách khí nói: “Anh cố tình đúng không, hả!”
“Có tình cái gì, đừng có nói lung tung!” Dương Đại Trí tiến lại gần, liếc mắt, cười nhạo nói: “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi cố tình, trùng hợp mà thôi! A! Đây là ai vậy? Bạn trai cô hay là bạn trai cô ấy?”
Anh ta nói xong thì liếc mắt quan sát một phen, nỗi ghen tỵ trong lòng lại càng mãnh liệt hơn vài phần.
Tên mặt trắng nhỏ này, cũng quá cmn đẹp trai rồi!
Ngôi sao, minh tinh điện ảnh cũng không đẹp trai như này!
Hoàng Y Y hừ nói: “Bạn trai cái gì, đây là anh họ tôi!”
“Anh họ à!” Dương Đại Trí nhíu mày, đã không phải bạn trai của con bé ngực phẳng này, vậy thì là bạn trai của cô em kia rồi, mình đoán không sai mà!
Dương Đại Trí hung hăng liếc mắt nhìn qua, lại thầm mắng một trận trong lòng, sau đó liền bĩu môi một cái, định tiến lên đi nhặt quả bóng, nhưng vừa đi được một bước thì cơ thể anh ta liền cứng lại, sắc mặt cũng âm trầm xuống, trở nên cực kỳ khó coi.
Một giọng nói bình thản lại mang theo vài phần mỉa mai vang lên ở bên tai của anh ta.
“Kỹ thuật của cậu, cũng quá nát rồi đấy!”
Dương Đại Trí cắn răng một cái, song quyền siết chặt, mắt trợn trừng trừng, trên trán nổi gân xanh.
“Cmn, mày nói cái gì?”
Tên này dám nói kỹ thuật đá bóng của anh ta quá nát?
Chỉ sợ tên này không biết, trình độ của anh ta là thế nào rồi!
“Tôi cũng không nói sai mà! Gần như vậy mà còn đá không trúng, kỹ thuật này. . .quá nát luôn!” Diệp Mặc bình tĩnh nhìn vào Dương Đại Trí, nhưng vẻ trào phúng và mỉa mai ở trong lời nói lại càng bén nhọn hơn.
“Mày. . .” Dương Đại Trí trợn trừng mắt lên, anh ta đã giận đến tím mặt.