Dương Đại Trí giận quá hóa cười.
“Kỹ thuật của tao quá nát? Ha ha! Trò cười! Mày biết tao là ai không? Mày bị mỳ nên không thấy hai chữ Hoa Thành này đúng không?”
“Nếu như kỹ thuật của tao nát, vậy cả nước cũng chẳng có mấy người lợi hại!”
“Đúng đúng! Có mắt như mù, Hoa Thành bọn tao chính là cầu thủ chuyên nghiệp, Đại Trí chính là đội trưởng đội U20 bọn tao, trình độ của Đại Trí còn vượt xa những ngôi sao kia, còn có thể tham gia đội tuyển Olympic, vậy mà còn không lợi hại à!”
Mấy người bên cạnh cũng bắt đầu reo hò, họ chỉ cảm thấy tên mặt trắng nhỏ này quá buồn cười, dám chê cười người của Hoa Thành đá bóng nát.
Diệp Mặc mở miệng nói với giọng khinh thường: “Hoa Thành thì sao? Rất lợi hại sao? Toàn bộ giới bóng đá Hoa quốc, còn có người biết đá bóng à?”
“Đúng thế, đúng thế!” Hoàng Y Y ở bên cạnh liền lên tiếng phụ họa, mặt đầy xem thường: “Cả đám đều nát như nhau!”
Tuy rằng cô không xem bóng đá, cũng không hiểu nhiều, nhưng lại từng nghe nói qua, giới bóng đá trong nước cực kỳ nát, đá với ai cũng thua, cực kỳ mất mặt!
Còn mấy người này nữa, nói mình là cầu thủ chuyên nghiệp, khoác lác lên đến tận trời, nhưng lời nói và hành động thì chẳng khác gì đám lưu manh cả, chạy đến trường đại học quấy rối nữ sinh viên, chắc chỉ có loại người này mới phải đi đá bóng thôi!
“Mày. . . chúng mày. . .!”
Mặt người kia đỏ bừng lên, muốn mở miệng cãi lại nhưng sửng sốt một lúc thì vẫn không nói nổi một câu nào.
Dương Đại Trí quát lạnh: “Móa! Mày giỏi thì mày lên đi! Mày không biết đá thì ngậm mồm vào!”
Diệp Mặc nhếch miệng cười: “Đúng là biết một chút!”
Dương Đại Trí sửng sốt một chút, rồi lại cười: “Vậy sao?”
Nghe ý tứ của con hàng này, thì cũng biết đá bóng nhỉ! Có điều, chắc là trình độ chỉ tầm đám học sinh sinh viên mà thôi, không thể cao hơn, loại trình độ đó chỉ đá chơi mà thôi, đừng bảo con hàng này thật sự cho rằng bản thân mình có thể so sánh với cầu thủ chuyên nghiệp đấy nhé!
Tên này, thật sự là trò cười!
Dương Đại Trí vênh mặt lên, nói với giọng khiêu khích: “Vậy so tài một chút? Để tao xem bản lĩnh của mày đến đâu!”
Hay lắm, quả bóng vừa rồi không trúng, nên ngọn lửa giận trong lòng anh ta vẫn chưa được dập tắt, giờ có thể mượn cơ hội này, để dạy dỗ tên mặt trắng nhỏ này một phen!
“Được!” Diệp Mặc vui vẻ gật đầu.
Dương Đại Trí thấy Diệp Mặc đồng ý sảng khoái như vậy thì lại hơi giật mình, mặt đầy hoảng hốt.
Tên này, rất tự tin đấy nhỉ!
Để xem tao dạy dỗ mày thế nào!
Anh ta âm thầm cười nhạo, trên mặt lóe lên một tia âm tàn.
“Ha ha!”
Đám người sau lưng cũng ngơ ngác một chút, tiếp đó lại bật cười thành tiếng, tên này thật sự dám đồng ý này! Thật sự là không biết tự lượng sức mình!
Trình độ của đội trưởng bọn họ cao đến cỡ nào chứ?
Là một trong những cầu thủ giỏi nhất trong cả nước ở cùng lứa tuổi, một cầu thủ vĩ đại trong tương lai, loại nghiệp dư này còn không có tư cách xách giày cho đội trưởng ý chứ, trình độ của hai bên cách xa ngàn dặm!
“Anh họ, anh. . .” Hoàng Y Y kéo ống tay áo của Diệp Mặc một cái, cô cũng thấy hơi lo lắng.
Anh họ bị đám này lừa rồi, người ta vừa kích một câu thì anh ấy đã đồng ý ngay rồi, nói thế nào thì nói, đám người này cũng là chuyên nghiệp, còn anh họ thì không phải, có thể là thời đại học, anh họ cũng đá bóng, nhưng cũng là chuyện quá khứ rồi.
Thật sự so tài với người ta, không phải là muốn mất mặt sao!
“Không có việc gì!” Diệp Mặc mỉm cười an ủi.
“Vậy. . .được rồi!” Hoàng Y Y bĩu môi một cái, không khuyên nữa.
Anh họ cũng không phải dân chuyên nghiệp, nên có thua cũng không mất mặt.
Diệp Mặc cười nói: “So tài kiểu gì?”
Dương Đại Trí hơi suy nghĩ một chút, cười nhạo nói: “Biết sút gôn không? Mày bắt tao sút, đá xong 10 quả thì đến lượt tao bắt cho mày sút, ai ghi bàn nhiều hơn thì người đó thắng!”
Để tên này bắt gôn, thì mình mới có cơ hội dạy dỗ dạy dỗ con hàng này một phen, đến lúc đó, cứ nhằm vào cái gương mặt đẹp trai kia mà sút, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sung sướng rồi!
Vừa nghĩ đến gương mặt bầm dập của con hàng này, thì anh ta đã thấy cực kỳ sung sướng rồi.
Quả bóng lúc này không trúng, cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, đợi lát nữa tên này đứng ở trước gôn, một cái bia ngắm to như vậy, còn có thể sút không trúng sao?
“Được!” Diệp Mặc gật đầu.
Tên ngu xuẩn này!
Dương Đại Trí lại cười nhạo một câu, rồi quay người đi về phía gôn bóng ở bên kia.
Những người còn lại trong đội bóng cũng xúm lại, nghe nói đến việc này thì lập tức xôn xao lên, hoàn toàn không thể tin nổi.
“Cái gì? Con hàng kia muốn so tài với đội trưởng á?”
“Tên này. . . lấy đâu ra tự tin?”
Một người nghiệp dư mà dám so tài với dân chuyên nghiệp, chuyện này đã là một chuyện cười lớn rồi, huống chi lại còn là một cao thủ như đội trưởng!
Sau đó, bọn họ lại dò xét, chỉ trỏ, giễu cợt. . . thần sắc của tất cả đều cực kỳ khinh thường, hoàn toàn coi đây là một trò cười.