Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1331 - Chương 1331. Dương Đại Trí: Sơ Suất Rồi!

Chương 1331. Dương Đại Trí: Sơ suất rồi!
Chương 1331. Dương Đại Trí: Sơ suất rồi!

“Hai em chờ ở đây đi!”

Diệp Mặc quay người nói với hai người Hoàng Y Y một câu, rồi cất bước đi về phía gôn bóng.

Khương Thi Vận nhìn bóng lưng Diệp Mặc, khẩn trương lo lắng đến mức siết chặt tay ngọc.

“Y Y, anh họ bạn. . .đá bóng rất giỏi à?”

“Mình . . . không biết! Không có chuyện gì đâu! Anh họ cũng không phải cầu thủ chuyên nghiệp, nên không bằng tên kia cũng không có gì mất mặt!” Hoàng Y Y an ủi.

“Ừm!” Khương Thi Vận đáp lại một tiếng, đôi mắt đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia.

Diệp Mặc đi đến trước gôn, mở cúc áo ở cổ tay áo sơ mi ra, bắt đầu xắn lên, lại nhẹ nhàng vung vẩy hai tay một chút.

Dương Đại Trí kia thì đã đặt bóng vào vạch, hai tay chống nạnh đứng tại chỗ, lại dương dương đắc ý nói: “Này, xong chưa?”

Diệp Mặc đưa tay, vẫy vẫy tay về phía anh ta.

“Vẫn rất vênh váo nhỉ!” Dương Đại Trí nhất thời cười nhạo.

Đám đồng đội ở phía sau cũng cười ra tiếng.

Tên mặt trắng nhỏ này cũng rất vênh váo, nhưng cũng chỉ đắc chí được một lát thôi, chờ tí nữa bị đội trưởng cho anh hành thì đừng kêu cho gọi mẹ, quỳ xuống cầu xin tha thứ là được.

Dương Đại Trí lùi lại vài bước, hít một hơi thật sâu, lại nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai ở trước gôn bóng kia.

Anh ta chạy lấy đà vài bước, bành một tiếng, quả bóng ở dưới chân bay thẳng về giữa gôn, gào thét mà đến.

Trên mặt anh ta còn nở nụ cười nhạo, sức chân của cầu thủ chuyên nghiệp không phải mấy tên nghiệp dư có thể chịu được, huống hồ tên này còn không đeo găng tay bắt bóng, nên dù tên này có phản ứng kịp thì cũng không tránh được, mà phải dùng tay đỡ bóng, vậy thì tay cũng sẽ bị thương.

Nếu như không đỡ nổi, vậy thì cái mặt đẹp trai kia xong rồi.

Bất kể thế nào, con hàng này cũng sẽ bị thương, sẽ chật vật không chịu nổi.

Soạt!

Một tiếng vang nhỏ.

Sắc mặt Dương Đại Trí cũng theo đó mà cứng đờ, ý cười nơi khóe miệng vẫn đọng lại, đôi mắt thì từ từ mở to, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Anh ta còn nghi ngờ là mình bị hoa mắt, nên còn ra sức chớp chớp vài cái để nhìn cho kỹ.

Song, nết mắt cũng anh ta vẫn cứ ngốc trệ như vậy.

Trong tầm mắt của anh ta, quả bỏng kia đã bị một đôi bàn tay bắt được, mà tên kia thì không hề nhúc nhích một chút nào, biểu cảm cũng không thay đổi chút nào, không hề có dáng vẻ chật vật như những gì anh ta tưởng tượng.

Thế nhưng mà, điều này làm sao có thể chứ?

Anh ta đã dùng tám chín phần sức mạnh để sút quả bóng vừa rồi, coi như là thủ môn chuyên nghiệp mà không đeo găng tay thì cũng rất khó bắt dính, cũng sẽ tuột tay, sẽ bị thương, không có khả năng bắt dính được như vậy.

Đám đồng đội ở phía sau cũng đang định mở miệng chế giễu và trào phùng, thì giờ đây cả đám cũng đều ngây dại, không dám tin vào hai mắt của mình.

Bên ngoài sân, Hoàng Y Y đang nín thở thì bỗng nhiên nhảy cẫng lên reo hò.

“Oa! Bắt được rồi! Anh họ, anh quá lợi hại rồi!”

Người ngọc ở bên cạnh cũng thở phào một hơi, trái tim nhảy lên cổ họng cũng đã quay lại chỗ cũ, tiếp đó, trong đôi mắt đẹp trong veo kia cũng nổi lên một tia mừng rỡ.

“Quá lợi hại!” Nàng than thở một tiếng, giọng nói cũng tràn đầy sùng bái.

Nàng vẫn luôn cho rằng, anh họ của Y Y là một người rất văn nghệ, có thiên phú và tài năng ở những lĩnh vực như đánh đàn, ca hát, vẽ tranh. . .cho nên cũng không am hiểu nhưng hoạt động ngoài trời như bóng đá. . . không ngờ là, anh ấy đá bóng cũng lợi hại như vậy.

Đối thủ của anh ấy chính là cầu thủ chuyên nghiệp, nhưng anh ấy vẫn có thể bắt quả bóng này mà không tốn chút sức nào, điều này đã chứng tỏ sự lợi hại của anh ấy.

Dương Đại Trí nghe tiếng reo hò ở bên kia thì cũng tỉnh táo lại, khuôn mặt anh ta lập tức đỏ bừng lên, quẫn bách và khó chịu đến cùng cực.

Vậy mà mình lại sơ suất!

Một cầu thủ chuyên nghiệp sút gôn, vậy mà lại để cho mộ tên nghiệp dư bắt được, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thì anh ta sẽ rất mất mặt!

Xem ra, sức mạnh của tên này cũng không nhỏ! Thể trạng cũng không tệ!

Dương Đại Trí âm thầm nói, đổ tất cả những chuyện này cho thể trạng của đối phương.

Dáng vẻ của con hàng này rất văn nghệ sĩ, nhưng thân hình lại cao to, nói không chừng còn tập gym thường xuyên, vậy thì vẫn có thể bắt được quả bóng này, với lại, vừa rồi anh ta vẫn chưa dùng hết sức.

“Có chút bãn lãnh!” Dương Đại Trí đỡ của bóng được ném lại, hừ nói: “Vừa rồi, tao vẫn chưa dùng hết sức đâu! Từ giờ trở đi, mày phải cẩn thận đấy!”

Dương Đại Trí nói xong thì lại cười mỉa một tiếng, đặt bóng vào vạch vôi, lùi lại tầm mười bước mới dừng lại, lại hít một hơi thật sâu, bắt đầu chạy đà.

Bành!

Anh ta dùng hết sức mạnh toàn thân để sút quả bóng này, quả bóng bay mạnh ra ngoài, hóa thành một đạo bóng đen, bay thẳng đến mặt đối thủ.

Quả bóng này, tao đố mày bắt được đấy!

Dương Đại Trí âm thầm hừ lạnh, cực kỳ tự tin.

Hết chương 1331.
Bình Luận (0)
Comment