Anh ta đã dồn hết sức vào quả bóng này, nếu như quả bóng này trúng mục tiêu, vậy thì khuôn mặt con hàng này sẽ nở hoa, sống mũi cũng có thể gẫy, còn nếu dùng tay để đỡ, thì ít nhất cũng phải sái tay, trật khớp, không có mười ngày nửa tháng thì đừng mong khỏi.
Đám người phía sau cũng lộ ra vẻ phấn chấn và chờ mong.
Bọn họ cũng nhận ra, đội trưởng của mình đã dùng hết sức rồi.
Soạt!
Một giây sau, lại là một tiếng vang nhỏ, chứ không phải là một tiếng kêu la thảm thiết như những gì họ tưởng tượng.
Quả bóng bay nhanh như điện xẹt kia đã bị đôi bàn tay thon dài và trắng nõn kia bắt dính, mà chuyện khó tin nhất chính là, đôi bàn tay này còn không rung động một chút nào, bóng người kia thì càng kiên cố hơn, không hề di chuyện một chút nào.
“Điều này. . .”
Bọn họ lập tức kêu la hoảng hốt, giống như vừa nhìn thấy quỷ vậy.
Tay của tên này làm bằng sắt sao? Cũng không biết đau sao?
Lông mày còn không thèm nhíu một cái, mà đã dễ dàng bắt được quả bóng này rồi!
Coi như là mấy thủ môn chuyên nghiệp kia, thì cũng không đến mức này chứ!
“Không. . . không thể nào!” Dương Đại Trí lại ngây người, gương mặt đầy vẻ thất hồn lạc phách.
Anh ta còn thấy nghi ngờ bản thân mình, lẽ nào mình vẫn chưa dùng hết sức sao? Hay là mình đang nằm mơ?
“Có cần đi ăn cơm xong rồi mới quay lại đá không?” Diệp Mặc cười nhạo, lại ném nhẹ quả bóng về phía đối phương.
“Mày. . .” Dương Đại Trí trợn trừng mắt lên, tức đến mức suýt nổ phổi.
Tên khốn này đang chê cười anh ta không có sức, yếu đuối!
Dương Đại Trí siết chặt hai tay, gân xanh nổi đầy trán, trong lòng thì vừa nổi giận, vừa quẫn bách khó chịu, các loại cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Anh hít một hơi thật sâu, lại đặt quả bóng vào vạch vôi, trầm tư suy nghĩ một lát, thì quyết định thay đổi sách lược, nếu như đã không thể công kích vào mặt tên này, không bón hành cho nên này được, vậy thì bỏ qua, ghi thêm vài bàn thắng là cũng có thể nhục nhã tên này một phen rồi.
Không biết tại sao mà tên này có vẻ rất kỳ quái, nhìn trông thì trắng trẻo yếu đuối giống như một tên công tử bột, nhưng lại có sức mạnh rất lớn, nhưng nếu như mình dùng kỹ xảo, thì tên này sẽ không phải đối thủ của mình.
Anh ta vẫn rất tự tin với kỹ thuật sút gôn của mình.
Trong đội tuyển U20, anh ta là một trong những chân sút tốt nhất đội.
Dương Đại Trí lùi về sau vài bước, lại chày đà, khi đến gần quả bóng, anh ta còn làm một động tác giả để mê hoặc đối thủ, giả bộ như mình sẽ sút sang trái, nhưng thật ra thì là sút về phía bên phải gôn.
Khi nhìn thấy thân hình của đối phương di chuyển sang trái thì anh ta đã mừng rỡ như điên.
Nhưng ngay sau đó, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Bóng người vừa di chuyển sang trái kia, bỗng nhiên lại nhảy về phía bên phải như một bóng ma, hai tay vươn ra, nhẹ nhàng bắt dính quả bóng.
Dương Đại Trí cứng đờ như bị hóa đá, gương mặt kia tràn đầy vẻ kinh hãi đến cực hạn, và không thể tin nổi, tiếp đó, mặt anh ta lộ ra vẻ trắng bệch, xám xịt, không còn chút máu nào.
Cú sút này, vẫn bị bắt dính!
Đây là quả thứ ba rồi!
Tại sao phản xạ của tên khốn này lại nhanh đến mức độ kinh khủng như vậy?
Sức mạnh lớn như vậy, phản xạ lại kinh người, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người nào như vậy ở trong giới bóng đá trong nước cả!
Lẽ nào, tên này cũng là cầu thủ chuyên nghiệp sao?
Không thể nào!
Bản thân mình chưa bao giờ nhìn thấy, cũng chưa nghe nói qua, vậy thì không thể nào là dân chuyên nghiệp được, nhưng mà, nếu tên này là dân nghiệp dư, vậy thì chẳng phải là một thiên tài, một quái vật rồi sao?
Dương Đại Trí đứng tại chỗ, sắc mặt dần dần ngưng trọng.
Mà đám đồng đội ở sau lưng cũng yên lặng, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Bên ngoài sân, Hoàng Y Y lại nhảy nhót hoan hô.
“Lại bắt được!”
“Quá đẹp!”
Bốn phía có không ít người vây quanh, nghị luận ầm ĩ.
“Đây không phải hoa khôi Khương sao! Người bắt gôn là ai vậy? Có quan hệ gì với hai người này thế?”
“Không biết! Nhưng có vẻ rất lợi hại, đã bắt được ba quả rồi, đám người kia là người của Hoa Thành, cầu thủ chuyên nghiệp đấy! Người sút gôn là Dương Đại Trí, là đội trưởng của bọn họ, cũng là một cầu thủ trẻ khá nổi tiếng trong nước!”
Bành!
Lại một cú sút!
Quả bóng lại bị bắt dính!
Bên ngoài sân, tiếng kêu kinh ngạc và âm thanh ủng hộ vang lên không ngừng, nhưng ở trong sân, thì hoàn toàn là tĩnh lặng, sắc mặt của Dương Đại Trí đã trắng bệch, hoảng hốt đến cực điểm rồi.
Anh ta đã sút bảy quả, nhưng chưa vào được quả nào.
Mặc kệ anh ta nghĩ ra trò gì, đá vào góc nào của khung thành, thì đều bị đối phương bắt dính.
Rất nhanh, anh ta đã trở nên vội vàng xao động, lo được lo mất, lại hai cú sút bị đối phương bắt dính nữa.
Thân hình Dương Đại Trí run lên, suýt nữa thì đặt mông ngồi xuống đất.
Anh ta thật sự không dám tin tưởng, cũng không thể tiếp nhận được, với thực lực của mình, vậy mà còn không đối phó được một tên nghiệp dư, sút 9 quả mà không vào quả nào, chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã!
Bành!
Lại là một cú sút!
Anh ta tuyệt vọng khi nhìn thấy đôi bàn tay kia nhẹ nhàng bắt dính quả bóng, thân hình anh ta run lên, chán nản ngã ngồi xuống, cả người trở nên ngốc trệ, chết lặng giống như một cái xác không hồn.
Mà đám đồng đội ở phía sau anh ta, thì sắc mặt cũng đã trắng bệch như vậy.
Mà bên ngoài sân, thì bầu không khí lại vô cùng náo nhiệt, xôn xao.