Lúc này, ở một góc của sân vận động, có hai người đàn ông trung niên đi ra, nhìn thấy một màn này thì hơi giật mình.
“Đây là. . . chuyện gì vậy?”
Người đàn ông mặc áo xanh ở bên trái bỗng nhiên cười ha ha một tiếng, lại vừa đắc ý vừa tự hào mà mở miệng: “Còn có thể là chuyện gì chứ, đương nhiên là đang cổ vũ cho đám nhóc của tôi rồi!”
Ông ta chính là huấn luyện viên của U20 đội Hoa Thành, Cao Kiến Nghiệp.
Người đàn ông mặc áo xám ở bên phải gật đầu, cười nói: “Cũng đúng!”
“Lão Quý, đi thôi!” Cao Kiến Nghiệp vui cười hớn hở, dẫn đầu đi về phía trước.
Người đàn ông áo xám cũng đi theo, mở miệng nịnh nọt: “Đám nhóc này của ông rất khá đấy! Có mấy đứa được vào đội tuyển Olympic đúng không! Dương Đại Trí kia cũng không tệ, rất có tương lai đấy! Sau này, nhất định có thể nổi tiếng, trở thành cầu thủ vĩ đại!”
Cao Kiến Nghiệp cười to nói: “Ha ha! Tôi cũng thấy như vậy, thẳng bé Đại Trí này, tiền độ vô lượng! Lần đầu tiên gặp mặt thì tôi đã biết đây là một hạt giống tốt rồi, sự thật đã chứng minh, ánh mắt của tôi vẫn không sai!”
Ông ta cực kỳ yêu thích, và ký thác kỳ vọng cao vào thằng bé Đại Trí này.
Hai người đi vào giữa sân, Cao Kiến Nghiệp hô một tiếng với đám cầu thủ của mình: “Này! Đang chơi gì thế?” Sắc mặt ông ta vẫn cười tủm tỉm như cũ.
Nhưng một giây sau, ông ta đã không cười được.
Bởi vì, khi đám cầu thủ quay người lại, ông ta chỉ thấy từng gương mặt tái nhợt và trắng bệch.
Cao Kiến Nghiệp ngơ ngác một chút, lại không nhịn được mà kêu lên: “Các cậu. . . làm sao thế?”
Sao cả một đám đều giống như đoàn quân vừa bị thất bại thảm hại vậy, ban nãy khi ông rời đi thì vẫn còn rất tốt cơ mà.
“Cái gì? Các cậu đang đùa sao? Đang hùa nhau trêu tôi đúng không?”
Cao Kiến Nghiệp nghe bọn họ giải thích xong thì lại ngẩn ngơ, cả người đều mờ mịt.
Đám nhóc con này đang nói mê sảng cái gì vậy?
Một tên nghiệp dư từ đâu xông tới lại có thể bắt được 10 cú sút của tên nhóc Đại Trí kia á? Với lại, chuyện còn khó tin hơn là, đối phương còn không đeo găng tay bắt nóng nữa!
Điều này, làm sao có thể chứ!
Quả thực là cực kỳ haong đường!
Đám nhóc con này tưởng người huấn luyện viên như mình là kẻ ngu sao!
“Người mà các cậu vừa nhắc đến đâu rồi? Ở đâu?” Mặt ông ta lạnh xuống, không vui quát nhẹ, trong lòng thì nhận định, đám nhóc con này đang trêu đùa mình.
Nếu như những gì đám nhóc con này nói là thật, vậy chẳng phải đó là một thủ môn thiên tài sao?
Hiện giờ, tất cả các đội tuyển chuyên nghiệp ở trong nước, cũng không có một thủ môn lợi hại như vậy!
Cao Kiến Nghiệp lần theo ánh mắt, nhìn thấy người kia, dáng người khá cao to, thẳng tắp thon dài, khuôn mặt. . .sao lại đẹp trai thế? Còn cả đôi tay trắng nõn kia nữa, vừa nhìn đã biết là chẳng có chút sức lực nào.
“Người kia? Các cậu lại trêu tôi đúng không?”
Người này có thể bắt được 10 cú sút của Dương Đại Trí?
Nói đùa cái gì?
Ông ta lại xem xét, thì không nhịn được mà cười, còn cười rất to.
“Người này định làm gì? Sút bóng? Ha ha!”
Người này đang đứng trước bóng, còn tên nhóc Đại Trí thì đang đứng trước khung thành, hiển nhiên là muốn sút gôn rồi, tuy rằng Đại Trí là một chân sút chứ không phải là thủ môn chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng là một cầu thủ chuyên nghiệp, cho nên hoàn toàn không có vấn đề.
Chỉ sợ người này còn sút không trúng khung thành ý chứ!
Trong lòng ông ta rất khinh thường.
“Nghiệp dư thì chỉ là nghiệp dư, thấy chưa, còn không thèm lấy đà, có thể sút mạnh mới là lạ!” Cao Kiến Nghiệp lại mở miệng mỉa mai, ý cười trên mặt lại đậm hơn vài phần.
Bành!
Một giây sau, một tiếng nổ vang.
Sắc mặt ông ta lập tức cứng đờ, nụ cười cũng đọng lại, đôi mắt cũng đã trợn to.
Lực sút này. . . sao có thể chứ!
Aaaaa-- --!
Một giây sau, lại là một tiếng hét thảm lên tận trời xanh.
Dương Đại Trí làm ra tư thế phòng thủ ở trước khung thành, hai mắt thì mở to để nhìn chằm chằm vào quả bóng, nhưng mà anh ta căn bản chưa kịp phản ứng, thì quả bóng đã bay thẳng vào mặt, hai mắt anh ta tối sầm lại, cơn đau kịch liệt khó có thể hình dung, theo đó là một loại cảm giác muốn hôn mê xông lên não.
Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy như não của mình bị đá bay ra ngoài, thân hình cũng lung lay vài cái, rồi ngã xuống đất.
Ừng ực!
Một đám cầu thủ kia cũng đã ngây dại.
Từng gương mặt đều trắng bệch, hoảng hốt đến cùng cực.
Đây là. . . đây là quái vật gì chứ?
Bọn họ không nằm mơ đó chứ!
Người này, không chỉ bắt bóng giỏi, mà sút bóng cũng kinh người như thế sao?
Lực sút này, e rằng chỉ có các siêu sao trên thế giới mới có thể sút được!
“Làm sao có thể! Đây là. . . không thể nào đâu! Người này. . . người này. . .” Cao Kiến Nghiệp kia thì không ngừng lẩm bẩm, gương mặt thất hồn lạc phách, ông ta cũng bị lực sút này làm cho rung động.
Người đàn ông áo xám ở bên cạnh cũng hít một hơi khí lạnh vì vô cùng kinh hãi.
“Hít----! Lực sút này. . .”