Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1342 - Chương 1342. Trần Mộng: Em Ấy Là Học Sinh Của Tôi!

Chương 1342. Trần Mộng: Em ấy là học sinh của tôi!
Chương 1342. Trần Mộng: Em ấy là học sinh của tôi!

“Đúng vậy đúng vậy!”

Mấy người còn lại nghe xong lời này thì sắc mặt cũng hòa hoãn, cũng cười lên.

Ngay cả Trần Mộng cũng thở phào một hơi, nàng cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.

Diệp Mặc chính là học sinh của mình, chẳng lẽ mình còn không rõ trình độ của Diệp Mặc ra sao à!

Nhưng một giây sau, sắc mặt của nàng lại cứng đờ một lần nữa, đôi mắt đẹp trợn lên, cắp môi đỏ căng mọng cũng theo đó mà há ra, biểu cảm lại ngốc trệ lần nữa, giống như nghe thấy một chuyện gì đó cực kỳ khó tin vậy.

“Tôi không nói đùa đâu! Trình độ của cậu ta cao hơn tôi một chút, đây chính là Viện Sĩ nói đấy!” Lâm Trí Viễn lại rất không tình nguyện nhưng vẫn phải nói: “Cậu ta, chính là ông chủ sinh vật Thần Châu! Theo tôi biết, thì những khoản thuốc kia của Thần Châu, đều là do cậu ta nghiên cứu ra đấy!”

Nụ cười trên mặt Phương Trạch Vũ lập tức đọng lại.

Thân hình anh ta run mạnh như bị sét đánh, hai mắt trợn trừng trừng tràn ngập vẻ kinh hãi đến cực độ, và vẻ không thể tin nổi.

Đầu óc thì ong ong lên rồi đứng máy.

Viện Sĩ?

Thần Châu?

Tiến sĩ Lâm đang nói cái gì vậy?

Tên nhãi này lại là ông chủ của sinh vật Thần Châu, hơn nữa, trình độ lại còn cao hơn cả một chuyên gia quốc tế như tiến sĩ Lâm, thậm chí còn có thể tiếp xúc với các nhân vật cấp bậc Viện Sĩ á?

Chuyện này, làm sao có thể chứ!

Quá hoang đường!

Nếu như lời này được nói ra từ miệng người khác, thì anh ta đã vỗ bụng cười to rồi, nhưng hết lần này đến lần khác, những lời này lại do chính tiến sĩ Lâm nói, mà nhìn thái độ cực kỳ nghiêm túc của tiến sĩ Lâm thì không hề giống nói đùa chút nào!

Chẳng lẽ. . .đều là thật sao?

Nhưng mà. . . cmn quá khó tin mà!

Nếu như là thật, vậy chẳng phải tên nhãi này là thiên tài, yêu nghiệt sao, bằng không thì sao có thể còn trẻ tuổi mà đã được Viện Sĩ thưởng thức, còn có thể để cho một chuyên gia quốc tế như tiến sĩ Lâm tự nói ra câu không bằng được!

“Thần Châu? Là Thần Châu đó sao?”

“Cậu ta còn quen cả Viện Sĩ? Viện Sĩ nào vậy?”

Mấy vị giáo sư kia cũng ngẩn người một lúc lâu, giờ lại không nhịn được mà kêu lên.

Lâm Trí Viễn nói với giọng khó chịu: “Cậu ta, cũng quen biết không ít Viện Sĩ!”

Những người kia lại bị chấn động, lại bị kinh hãi một chút.

Còn không chỉ một người?

Người trẻ tuổi này, đến cùng có lai lịch gì chứ?

Lúc này, một người chú ý đến vị mỹ nhân tuyệt sắc ở bên cạnh, cũng nhận ra cô giáo mỹ nữ nổi tiếng ở trong trường này.

“Cô Trần?”

“A?” Trần Mộng bị người gọi tên thì mới bừng tỉnh, ánh mắt đang tan rã cũng ngưng tụ lại, nhưng trên gương mặt xinh đẹp dịu dàng kia vẫn còn một vệt hoảng hốt.

Nàng cũng nghe thấy những lời vừa rồi, thật sự là khiến cho nàng không thể tin nổi, lại có một cảm giác hoang đường như đang nằm mơ.

Nàng cũng đã nghe nói qua cái tên Thần Châu này rồi, vị ông chủ từ Thiên Hải lần trước cũng đã đề cập đến cái tên này, đúng là Diệp Mặc là ông chủ của nó, thế nhưng mà, làm sao Diệp Mặc còn biết nghiên cứu phát triển thuốc gì đó chứ?

Hơn nữa, lại còn lợi hại như vậy?

“Cậu ta là. . .?”

“Em ấy. . .là học sinh cũ của tôi! Chắc mọi người cũng đã nghe qua rồi, em ấy chính là người học sinh đã đóng góp rất nhiều tiền cho trường lần trước!”

“Cái gì? Là cậu ta?”

Mấy người giáo sư kia lại kêu lên, càng cảm thấy khó tin hơn.

Ngay cả Lâm Trí Viễn cũng hơi sửng sốt, ông ta nhìn chằm chằm vào vị mỹ nữ ở trước mắt: “Cậu ta. . . là học sinh cũ của cô á?”

Quái vật này là cô ta dạy dỗ?

Không đúng!

Điều này không thể nào!

Vị mỹ nữ này là giáo viên của đại học G, mà đại học G này thì không thể nào dạy dỗ ra loại quái vật này được, chắc chắn là học từ nơi khác!

Phương Trạch Vũ ở một bên thì vẫn ngốc trệ, miệng không ngừng thì thào như nói mớ: “Thần Châu. . .”

Tên nhãi này, lại là ông chủ của Thần Châu!

Công ty này, chính là một trong những xí nghiệp dược nổi tiếng nhất cả nước bây giờ, nghe nói nó sắp lên sàn, giá trị thị trường đã có thể lên đến vài trăm tỷ, thậm chí còn có thể lên đến ngàn tỷ. . .

Đến khi đó, tài sản cá nhân của tên nhãi này sẽ cao đến mức nào chứ?

Còn nữa, tên nhãi này lại còn là một thiên tài khoa học nữa, đây là chuyện khiến cho anh ta không thể nào tiếp nhận được.

Anh ta phấn đấu rất nhiều năm, học tập rất nhiều năm, liều mạng làm việc nhiều năm, mà giờ cũng chỉ mới được xét duyệt đến giáo sư, chỉ làm một giáo viên ở trong đại học G này, cũng chỉ có chút xíu danh tiếng ở trong giới học thuật mà thôi.

Trong giới học thuật, loại người như anh ta nhiều lắm.

Mà tên nhãi này thì sao, tuổi còn trẻ đã có thể kết bạn với Viện Sĩ, đã có thể đứng ở đỉnh cao của giới học thuật rồi!

Chênh lệch của hai người họ, là một trời một vực!

Chuyện này khiến cho lòng tự tôn chỉ còn lại một chút cũng anh ta cũng bị phá nát.

Hết chương 1342.
Bình Luận (0)
Comment