Phương Trạch Vũ quay người, chỉ về phía hai bóng người ở cách đó không xa.
“Kia! Chính là tên kia!”
“Chính là tên nhãi con kia! Tên này, không phải alf học sinh! Tên này là một streamer ở trên Tik Tok, cũng kiếm được rất nhiều tiền!”
“Mọi người nói xem, tên này chỉ là một streamer ca hát giải trí vớ vẩn, lại dám xem thường một chuyên gia nổi tiếng như tiến sĩ Lâm, vậy có buồn cười không cơ chứ! Thật sự là thoái hóa đạo đức mà!” Anh ta nói năng rất hùng hồn, giống như là mình đang ở phe chính nghĩa vậy.
“Cái gì? Còn là một streamer á?”
Mấy vị giáo sư kia cũng nhìn qua, sắc mặt đều tái nhợt vì tức giận.
Bọn họ vẫn luôn rất xem thường loại streamer này, cho rằng đây không phải là một nghề nghiệp đàng hoàng, cho rằng loại người này không có hàm dưỡng, tố chất, thế mà lại còn dám xem thường tiến sĩ Lâm?
Phương Trạch Vũ nhìn thấy cảnh này thì lại càng đắc ý hơn.
Sau đó, anh ta lại quay đầu nhìn về phía tiến sĩ Lâm.
Mấy giáo sư này còn tức giận như vậy, tiến sĩ Lâm là người trong cuộc, khẳng định sẽ càng tức giận hơn.
Song, khi ánh mắt của anh ta nhìn thấy gương mặt của tiến sĩ Lâm thì lại khẽ giật mình hoảng hốt.
Trên gương mặt này, không có lừa giận như vừa xong, mà có vẻ hơi ngốc trệ, đôi mắt thì trợn trừng trừng lên để nhìn về phía bên kia.
Đây là, chuyện gì thế này?
Trong lòng Phương Trạch Vũ rất nghi ngờ.
Đúng rồi, nhất định là nhìn thấy cô Trần Mộng kia nên mới ngây ra rồi!
Công nhận là cô Trần Mộng này, phải nói là tuyệt sắc mỹ nhân!
Dù sao thì tiến sĩ Lâm cũng là đàn ông! Cho nên bị thất thần khi nhìn thấy mỹ nữ cũng là chuyện bình thường.
Một tên giáo sư đã không kìm nén được, nổi giận đùng đùng tiến lên, không khách khí mà quát: “Chính là cậu đã chửi bới tiến sĩ Lâm?”
Hai người phía trước dừng lại.
Thần sắc Diệp Mặc vẫn như thường, mà Trần Mộng ở bên cạnh thì hơi nhăn mày, đầu tiên thì nàng vẫn hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu ra, là do Phương Trạch Vũ kia giở trò quỷ.
Nhất định là tên này đã thêm mắm thêm muối.
Thật sự là một tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!
Diệp Mặc thản nhiên nói: “Tôi cũng không chửi bới ông ta, tôi chỉ là đánh giá một cách khách quan mà thôi!”
Mấy giáo sư kia nghe thấy thế thì sắc mặt lại thay đổi.
Phương Trạch Vũ thì mừng như điên, anh hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng lên.
Tên nhãi này, vẫn cứ cuồng vọng vênh váo như vậy!
Còn dám nói như vậy ở ngay trước mặt tiến sĩ Lâm nữa!
Tiến sĩ Lâm sẽ không bị tức đến phát điên chứ!
Lâm Trí Viễn còn chưa điên, thì mấy vị giáo sư kia đã tức giận đến nổ tung, trong đôi mắt trợn trừng trừng kia đã sắp phun ra lửa rồi.
“Cậu cậu cậu. . . Khẩu khí thật lớn!”
Một tên nhãi ranh, còn là một streamer không có học vấn, lại dám xem thường tiến sĩ Lâm ở trước mặt bọn họ, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ!
Hoang đường! Nực cười!
Diệp Mặc quét mắt nhìn qua một chút, cười nhạo nói: “Sao thế, lẽ nào tôi nói sai à? Trình độ của ông ta cũng chỉ bình thường thôi mà! Các ông không tin thì thử hỏi ông ta xem, xem ông ta nói thế nào!”
“Cậu có biết tiến sĩ Lâm có trình độ gì không? Có biết tiến sĩ Lâm có địa vị trong giới học thuật không, hả? Tiến sĩ Lâm, ngài nhìn người này mà xem, thật sự là vô tri, lại nực cười!” Một tên giáo sư giận dữ quát lên, rồi lại quay người nhìn về phía Lâm Trí Viễn.
Lúc này, Lâm Trí Viễn cũng đã tỉnh táo lại, chán ghét trừng mắt nhìn qua, tiếp đó lại lộ ra vài phần hậm hực, nói: “Nếu là cậu ta, thì có tư cách để nói như vậy!”
Mặc dù ông ta rất chán ghét và vô cùng ghen tỵ với tên nhãi này, nhưng ông ta không thể không thừa nhận, tên nhãi này có thiên phú và tài năng không gì sánh kịp!
Đây là một thiên tài chân chính!
So sánh với tên nhãi này, thì ông ta cũng chỉ là một người hơi thông minh mà thôi!
“Cái. . .gì cơ?”
Vị giáo sư kia ngẩn ngơ, còn tưởng là mình nghe nhầm, hoặc xuất hiện ảo giáo.
Mà Phương Trạch Vũ ở một bên cũng ngẩn ngơ theo, còn lộ ra mấy phần khó tin.
Tiến sĩ Lâm đang nói cái gì vậy?
Tên nhãi này lấy đâu ra tư cách nói như vậy, là bởi vì nhiều tiền sao?
Ngay cả Trần Mộng ở bên cạnh Diệp Mặc cũng giật mình kinh ngạc, nàng cũng không ngờ vị tiến sĩ Lâm này lại nói như vậy, đây không phải là thừa nhận mình không tốt sao?
“Cậu ta. . .trình độ của cậu ta cao hơn tôi, giỏi hơn tôi! Cho nên, cậu ta đánh giá như vậy. . .cũng không có vấn đề gì!” Lâm Trí Viễn lại hậm hực nói, gương mặt rất không tình nguyện.
Khi ông ta nói xong, thì chung quanh liền yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều có biểu cảm ngây dại như nhau, ngay cả Trần Mộng cũng cứng đờ tại chỗ.
Bỗng nhiên, sắc mặt Phương Trạch Vũ khẽ động, cười ra tiếng, nói: “Ha ha! Tiến sĩ Lâm, ngài thật sự là quá hài hước!”
Nhất định là tiến sĩ Lâm đang nói đùa rồi!
Tiến sĩ Lâm có trình độ gì chứ, là chuyên gia nổi tiếng toàn thế giới, là khoa học được mọi người kính ngưỡng, trong nước cũng không có mấy người giỏi hơn tiến sĩ Lâm, mà tên nhãi này thì sao, cũng chỉ mới 23 24 tuổi mà thôi, lại tốt nghiệp từ trường đại học không phải là trọng điểm này, mà cũng không học sinh vật, chỉ có thể nói là một người bình thường.
Một người bình thường, lại có trình độ cao hơn một vị khoa học gia nổi tiếng toàn cầu sao?
Kẻ ngu cũng biết là không có khả năng!