Một lát sau, Phương Trạch Vũ đã đi đến bên ngoài hội trường, anh ta chờ một lúc thì cửa hội trường mở ra, các học sinh lần lượt đi ra, hiển nhiên là buổi tọa đàm đã kết thúc, lại chờ một lát, chờ học sinh đi hết, thì mấy người bên trong mới đi ra.
Đoàn người này vừa đi vừa cười nói, người đang được mọi người vây quanh kia mặt mũi tràn đầy hăng hái và hớn hở.
Phương Trạch Vũ nhìn thấy người này thì vội vàng tiến lên nghênh đón.
“Tiến sĩ Lâm!”
Người này chính là tiến sĩ Lâm, Lâm Trí Viễn đỉnh đỉnh đại danh ở trong giới học thuật, đã từng phát biểu rất nhiều luận văn có sức nặng trong giới, trước kia vẫn làm việc ở nước ngoài, thời gian gần đây mới trở về nước.
Khó khắn lắm mới gặp được một chuyên gia đỉnh cấp như vậy, nên tất nhiên anh ta phải nịnh bợ một phen rồi, cho dù chỉ là lăn lộn quen mặt thôi cũng tốt, như vậy cũng có thể khoác lác với đám bạn bè ở trong giới rồi.
Phương Trạch Vũ đi đến gần, liền khom người xuống, duỗi hai tay ra, còn nở một nụ cười nịnh nọt.
“Chào ngài! Chào ngài! Tôi là Phương Trạch Vũ, là giáo sư ở trường này, tôi đã ngưỡng mộ đại danh của tiến sĩ Lâm ngài đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội gặp mặt, ban nãy tôi phải dạy học, cho nên không đến nghe buổi tọa đàm của ngài được, thật sự là tiếc nuổi!”
“Ha ha! Không cần khách khí như thế!”
Lâm Trí Viễn cười ha ha một tiếng, hiển nhiên là rất thoải mái, ông ta cũng vươn tay để bắt tay một cái, dáng vẻ rất hòa ái, bình dị và gần gũi.
“Nên mà nên mà!” Phương Trạch Vũ lại cười lấy lòng, nói: “Tiến sĩ Lâm ngài có thân phận gì chứ, khách khí thế nào cũng là việc nên làm!”
“Ha ha!” Lâm Trí Viễn lại cười to, hiển nhiên là tâm trạng cực kỳ tốt.
Trong nước có điểm này là rất tốt, đó chính là rất nhiều người biết nịnh nọt, với thành tựu và địa vị của ông ta ở trong nước, thì bên người lúc nào cũng có rất nhiều người tâng bốc và nịnh nọt, còn ở nước ngoài thì lại khác, đám người ngoại quốc kia không hiểu chuyện như vậy.
Từ khi bị Hằng Thụy từ chối, bỏ lỡ mất chức vị đó, thì ông ta đã không tìm việc làm nữa, mà một mực đi giao lưu tọa đàm ở các đại học trong nước, làm vậy là vì muốn đề thăng danh tiếng và địa vị của mình.
“Tiến sĩ Lâm, những luận văn ngài phát biểu, và những tác phẩm nổi tiếng của ngài, tôi đều nghiên cứu cẩn thận rồi, trong mắt tôi, thì trình độ của ngài. . .”
“Tiến sĩ Lâm. . .”
Phương Trạch Vũ hấp tấp đi ở phía sau, lại luôn mồm nịnh nọt.
Đi được một đoạn, anh ta nhìn thấy hai bóng người ở cách đó không xa, đầu tiên thì anh ta hơi giật mình, tiếp đó, con người đảo một vòng, liền nghĩ ra một kế.
Phương Trạch Vũ tiến lên, nói với tiến sĩ Lâm: “Tiến sĩ Lâm, ban nãy, tôi gặp phải một tên nhãi con vô tri cuồng vọng, tên đó còn nói khoác không biết ngượng, nói trình độ của này chỉ tạm được, bình thường, còn rất xem thường ngài! Ngài nói xem, tên đó có phải là trò cười không!”
Phương Trạch Vũ nói xong thì lại rất đắc ý.
Tên nhãi kia rất ngông cuồng vênh váo đúng không, rất xem thường tiến sĩ Lâm đúng không, vậy thì liền để cho tiến sĩ Lâm dạy dỗ tên này một trận, tiến sĩ Lâm chính là một chuyên gia có tiếng, lại không phải người trong trường học, cho nên đám lãnh đạo trong trường cũng không thể xen vào.
Quả nhiên, tiến sĩ Lâm nghe xong thì lập tức biến sắc, sắc mặt liền trầm xuống, giống như những gì anh ta đã dự đoán.
Mấy người bên trái phải cũng đầy mặt ngạc nhiên, không thể tin nổi.
Bằng trình độ của tiến sĩ Lâm, thì người nào ở trong giới học thuật dám nói như vậy chứ?
Một người lấy lại tinh thần, cười nói: “Chắc là người ngoài ngành thôi! Nên căn bản không biết tiến sĩ Lâm!”
Dám nói những lời như vậy, thì khẳng định là người ngoài ngành, hơn nữa, cũng không biết rõ địa vị của tiến sĩ Lâm.
Sắc mặt Lâm Trí Viễn cũng hơi hòa hoãn lại một chút.
Chắc là một học sinh ngu ngốc nào đó thôi, không có gì đáng tức giận cả.
Phương Trạch Vũ lại nói: “Tên đó nói, còn quen biết tiến sĩ Lâm, hiển nhiên là hiểu rõ!”
Sắc mặt Lâm Trí Viễn lại cứng đờ một lần nữa, trở nên rất khó coi.
Biết ông ta, lại còn dám đánh giá như vậy?
Giỏi, giỏi lắm!
Ông ta cũng muốn nhìn xem, tên đó là hạng người gì!
Lâm Trí Viễn nhíu mày, trên mặt hiện lên một vệt tức giận.
Ông ta quát lạnh nói: “Giáo sư Phương, là học sinh hay là giáo sư? Tôi thật sự muốn mở mang kiến thức một chút đấy!”
“Đúng vậy đúng vậy, là ai?”
“Thật sự là cuồng vọng!”
Mấy người bên trái phải cũng rất tức giận.
Bọn họ đều là giáo sư trong trường, họ cũng hết sức ngưỡng mộ thành tựu và trình độ của tiến sĩ Lâm, nên cũng không chịu được khi có người dám chửi bới tiến sĩ Lâm.
Phương Trạch Vũ thấy thế lười cười thầm trong lòng, lại càng đắc ý hơn.
Nhìn lửa giận của mấy người này, thì lát nữa không hung hăng dạy dỗ tên nhãi kia một trận là không được rồi! Tốt nhất là làm to chuyện một chút, để cho toàn trường đều biết, một học sinh kiệt xuất nào đó của trường lại dám chửi bới một nhà khoa học được người người tôn kính, để cho tên nhãi kia ăn quả đắng một phen!