Phương Trạch Vũ quan sát một phen thì khóe mắt lại giật giật vài cái.
Tên nhãi này, tươi cười rạng rỡ, thần thái sáng láng, hiển nhiên là sống rất tốt, mà bản thân mình thì sao, đoạn thời gian này vẫn luôn âu sầu thất bại, cuộc sống cực kỳ khốn khổ.
Anh ta lại liếc qua bên cạnh, mở miệng châm chọc: “Cô Trần, xem ra cô rất ân cần với người học sinh này nhỉ! Người này vừa đến cô liền chạy đến tiếp đón ngay! Mà cũng đúng, người ta có tiền, lại đóng góp vài trăm triệu mà không thèm nhíu mày, nếu cô nịnh nọt tốt, nói không chừng còn có thể thăm lây đấy!”
Người phụ nữ này chẳng thèm ngó tới anh ta, nhưng lại vô cùng ân cần với tên nhãi này, không phải là vì tên này nhãi có tiền sao! Cũng chỉ biết đến tiền tiền tiền giống như đám lãnh đạo trong trường thôi!
Còn nữa, nói là học sinh, nhưng ai biết hai người này có quan hệ không sạch sẽ gì hay không!
Mặt Trần Mộng lập tức lạnh xuống, lạnh giọng nói: “Anh dù sao cũng là một giáo viên, một giáo sư, miệng không thể sạch sẽ hơn một chút sao!”
Giáo sư Phương này, vẫn luôn làm cho người ta chán ghét như vậy!
Phương Trạch Vũ nhún vai, cười nhạo nói: “Ôi! Tôi cũng không nói gì mà!”
Diệp Mặc thản nhiên nói: “Giáo sư Phương, hình như anh rất có ác ý với những người có tiền nhỉ!”
“Vậy thì không có!” Phương Trạch Vũ nhất thời lắc đầu.
Diệp Mặc nhíu mày, nói: “Vậy thì chính là đặc biệt nhằm vào tôi rồi?”
Phương Trạch Vũ cười nhạo nói: “Tôi cũng không nói như vậy mà!”
Anh ta cũng không muốn bị tên nhãi này nắm thóp, sau đó lại đi cáo trạng với hiệu trưởng Uông, khi đó anh ta còn có thể lăn lộn ở đại học G sao! Anh ta mới nhảy sang đại học G không bao lâu, không dễ đổi chỗ khác.
Diệp Mặc nói: “Xem ra, giáo sư Phương anh rất không phục nhỉ!”
“Hừ!” Phương Trạch Vũ chỉ hơi lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Trong lòng anh ta lại thầm mắng, tên nhãi này còn muốn mình chịu phục? Làm sao có thể! Tên nhãi này cũng chỉ có chút tiền mà thôi! Có gì đặc biệt hơn người!
“Tôi lười nói với hai người, buổi tọa đàm sắp kết thúc rồi, không đi thì sẽ không kịp!” Phương Trạch Vũ lại nhìn thời gian, lộ ra vài phần lo lắng, liền định quay người rời đi.
Anh ta đi được vài bước thì liền nghe thấy vài lời đối thoại ở sau lưng.
“Buổi tọa đàm gì vậy?”
“Cô cũng có nghe nói qua, à đúng rồi, hình như là hôm nay có một vị tiến sĩ họ Lâm sẽ mở một buổi tọa đàm ở trường chúng ta, nghe nói vị này là một nhân vật hết sức lợi hại trong ngành nghiên cứu sinh vật, cũng rất nổi tiếng trong giới học thuật!”
“Họ Lâm? Còn nghiên cứu sinh vật? Không phải là Lâm Trí Viễn chứ!”
“Hình như là thế, Diệp Mặc, em cũng biết người này à? Có phải là rất lợi hại không?”
“Có biết! Ông ta, cũng tạm được, cũng bình thường, chưa tính là lợi hại!”
Phương Trạch Vũ nghe thấy câu đánh giá này thì lập tức dừng bước chân lại.
Trong nháy mắt, anh ta đều không dám tin vào hai tai của mình.
Tên nhãi thối tha này lại dám dùng từ nghĩ mang tính sỉ nhục như vậy để đánh giá một chuyên gia trong giới học thuật, một nhà khoa học nổi tiếng toàn thế giới á?
Tên nhãi này, to gan thật!
“Này! Cậu nói cái gì thế!” Phương Trạch Vũ nhịn không được mà quay người lại, giận dữ quát to: “Cậu biết cái gì! Cậu là một người ngoài nghề thì có tư cách gì đánh giá tiến sĩ Lâm? Tiến sĩ Lâm là người mà cậu có thể chửi bới sao?”
Diệp Mặc lạnh nhạt nhìn qua, bình bĩnh nói: “Thế nào, còn không cho phép đánh giá cơ à? Tôi đánh giá thế nào, cũng không liên quan gì đến anh mà. . .”
“Cậu. . . được thôi, tôi không thèm đôi co với loại não tàn như cậu, chính bản thân mình là hạng người gì mà cũng không biết, còn dám chửi bới tiến sĩ Lâm nữa! Cậu thật sự cho rằng có chút danh tiếng, kiếm được ít tiền là ngon lắm à?” Phương Trạch Vũ giận quá hóa cười, mặt đầy xem thường.
Một tên phú nhị đại, streamer lòe người, mà cũng dám xem thường một nhà khoa học được mọi người kính ngưỡng, đây không phải là trò cười thì là cái gì!
Trần Mộng nhăn mày nhìn cảnh này, nàng cũng thấy hơi hoang mang.
Tuy đại học G không phải là một đại học trọng điểm, nổi tiếng hoặc là lợi hại gì, nhưng có thể đến đây mở tọa đàm thì đều là một số nhân vật hết sức lợi hại, mà nhìn thái độ của Giáo sư Phương này, thì chứng tỏ thân phận của vị kia cũng không thấp, chắc hẳn cũng là người có tài học chân chính.
Nhưng mà, tại sao Diệp Mặc lại đánh giá là tạm được, bình thường?
Nàng nhấp môi đỏ một chút, do dự hỏi: “Diệp Mặc, em. . . quen biết vị tiến sĩ Lâm này là?”
“Quen biết!” Diệp Mặc gật đầu.
“Ừm!” Trần Mộng gật đầu, lập tức thấy bình thường trở lại.
Nếu Diệp Mặc đã quen biết, vậy chứng tỏ Diệp Mặc cũng hiểu rõ vị này, cho nên cũng sẽ không đánh giá lung tung, càng không ác ý chửi bới người khác.
“Đi! Chúng ta đi xem một chút!”
Diệp Mặc mỉm cười, đi theo Phương Trạch Vũ ở phía xa.
“Ừm!” Trần Mộng gật đầu một cái, rồi liền đi song song bên cạnh Diệp Mặc.