“Diệp Mặc, thật sự không nhìn ra em thông minh như vậy đấy! Sao trước kia cô không nhận ra nhi?” Trần Mộng quan sát từ trên xuống dưới người học sinh này của mình một cách tỉ mỉ, lại chậc chậc sợ hãi thán phục, lại cảm thấy cực kỳ khó tin.
Rốt cuộc Diệp Mặc này còn ẩn giấu bao nhiêu thứ nữa?
Khi Diệp Mặc còn đi học, thế mà một người giáo viên như mình lại không nhận ra chút nào, ẩn giấu thật sự quá sâu rồi!
“Khụ khụ!” Diệp Mặc ho nhẹ một tiếng, mỉm cười xấu hổ, cũng không lên tiếng giải thích.
May mà cô Trần Mộng cũng không hỏi gì thêm.
“Diệp Mặc, em khá lắm! Em còn mạnh hơn cả người giáo viên như cô nhiều!” Trần Mộng đi một vòng quanh người Diệp Mặc, đầu hơi lệch ra, lại nở nụ cười rực rỡ, trong mắt có vẻ vui sướng và tán thành.
Người học sinh này của nàng có bản lãnh và thành tựu lớn như vậy, nên tất nhiên là nàng sẽ thấy vui vẻ, và tự hào rồi.
Nụ cười rực rỡ mê người này làm cho Diệp Mặc nhìn đến giật mình thất thần.
Trần Mộng phát hiện ra sự khác thường của Diệp Mặc thì lại bĩu môi một cái, ý cười trên mặt càng đậm hơn, đáy lòng nàng cũng hơi hơi rung động, cũng sinh ra một loại cảm giác tê tê dại dại rất kỹ diệu, giống như là có một dòng điện đang lan tràn ra toàn thân, khiến cho nàng trở nên mềm yếu, bất lực.
Nàng đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt như này rồi, ngay cả một ít học sinh cũng đều nhìn nàng như vậy, nhưng đáy lòng của nàng lại không hề thích nó chút nào, duy chỉ có bị Diệp Mặc nhìn như vậy, thì nàng lại có một loại cảm giác vui sướng.
Thình thịch! Thình thịch!
Ngay cả trái tim của nàng cũng bắt đầu gia tốc.
Nàng quay người, vuốt mái tóc một chút, dịu dàng nói: “Đi thôi! Vất vả lắm em mới đến trường một hôm, chúng ta đi dạo tiếp!”
Gương mặt xinh đẹp dịu dàng và long lanh của nàng đã hơi ửng đỏ.
“Được!”
Diệp Mặc lên tiếng, lại vất vả lắm mới đem ánh mắt từ bóng lưng gợi cảm uyển chuyển kia, đến những cây cối hoa cỏ ở ven đường.
Đi được một lát, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, nói: “Mới bốn giờ thôi! Hay là qua nhà cô ngồi chơi một lát nhé? Sau đó lại ăn một bữa cơm?”
“A?”
Trần Mộng cười nói: “Nhà cô ở ngay gần đây, lái xe chỉ mất năm sáu phút đồng hồ thôi, lâu lắm em mới đến, nên cô mời em qua làm khách! Lần trước em chiêu đãi cô rồi, lần này cô sẽ nấu cho em!”
Nàng nói xong thì lại nghĩ đến thé gì, khuôn mặt liền đỏ lên một chút, trong đôi mắt đẹp tươi sáng kia cũng hiện lên một tia thẹn thùng.
Hôm ở nhà Diệp Mặc quá xấu hổ, nàng bị bọn nhỏ làm ướt quần áo nên phải tắm rửa ở nhà Diệp Mặc, quần áo còn phải nhờ Diệp Mặc giặt hộ, bao quát cả đồ lót, bây giờ nghĩ lại một chút mà vẫn cảm thấy rất khó xử.
Nàng thấy Diệp Mặc hơi do dự thì lại nói: “Nhân tiện, em giúp cô sửa một vài thứ luôn!”
“Thứ gì?”
“Nhiều lắm, có hai cái bóng đèn bị hỏng, còn có vòi nước cũng bị hỏng, cống thoát nước lại hơi tắc. . .”
“Được rồi! Em qua xem một chút vậy!”
“Bên này, cô đỗ xe ở đó!”
Trần Mộng nhấc tay lên chỉ về một phía, rồi dẫn đầu đi qua.
“Lên xe thôi!”
Đến trước xe, nàng lấy chìa khóa ra mở cửa, rồi leo lên xe.
Diệp Mặc cũng không ngồi vào ghế lái phụ, mà chui vào chỗ ngồi đằng sau, khoảng 7 8 phút sau, chiếc xe đi vào một khu nhà, lại vào tầng hầm để xe.
Hai người đi lên trên, nàng mở cửa phòng đi ra, vứt ví vào trong hộc tủ ở bên cửa, lại lấy một đôi dép lê ra để đi vào.
Diệp Mặc nhìn thấy nàng cúi người để tháo giày cao gót rồi đi dẹp vào thì hơi thất thần một chút, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Trần Mộng thay đổi dép bông màu hồng có hình ảnh hoạt hình vào, rồi quay người lại, nhìn thấy Diệp Mặc vẫn đứng ở bên ngoài thì vẫy tay một cái.
“Diệp Mặc, vào đi!”
“Ừm!” Diệp Mặc lên tiếng, đi vào, đóng cửa lại.
“Em đi đôi này đi!” Trần Mộng lại lấy một đôi dép bông màu xám ra, đặt ở trước mặt Diệp Mặc, sau đó thì quay người đi vào nhà, bật điều hòa lên: “Cô mở điều hòa nhé! Thời tiết bây giờ, ngày thì ấm áp, nhưng chạng vạng tối thì lại hơi lạnh!”
Diệp Mặc đi dép vào trong nhà, lại đánh giá bốn phía một phen.
“Là cái đèn nào?”
Đây là một căn nhà rất bình thường, diện tích khoảng hơn 100 mét vuông, nội thất khá mới, phong cách rất ấm áp, lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, trong không khí còn có một mùi nước hoa nhàn nhạt.
“A! Là cái này! Còn có một cái trong phòng ngủ nữa!”
Trần Mộng đưa tay chỉ lên trần nhà phòng khách, lại chỉ về phía phòng ngủ của mình, “Cô mua bóng đèn rồi, để cô lấy cho em! Vì quá cao nên cô không thay được!”
Nàng nói xong thì mở ngăn kéo dưới ti vi ra, lấy hai cái bóng đen mới ở trong đó ra.
Diệp Mặc cầm hai cái bóng đèn lên xem một chút, lại nhìn lên trần nhà, nói: “Cô đóng cầu giao đi, em thay luôn cho!” Hắn nói xong thì nhìn hai bên một chút, lại chuyển hai cái ghế đến dưới đèn, sau đó xếp chồng lên nhau.
“Đúng đúng!”
Trần Mộng vội vàng quay người đi đóng cầu giao rồi quay lại.
“Cẩn thận một chút!”
Nàng nhìn thấy Diệp Mặc cởi dép ra, đứng lên ghế thì thấy hơi khẩn trương.
Nàng lại tiến lên một bước, chuẩn bị giữ ghế cho Diệp Mặc, hai cái ghế dựa chồng lên nhau cũng không quá chắc chắn.