Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1345 - Chương 1345. Trần Mộng: Quá Xấu Hổ!

Chương 1345. Trần Mộng: Quá xấu hổ!
Chương 1345. Trần Mộng: Quá xấu hổ!

Trần Mộng vừa mới giữ cái ghế, nhấc mắt nhìn lên thì lập tức giật mình.

Diệp Mặc đứng ở trên cao, nhìn từ dưới lên thì thấy dáng người càng có vẻ cao lớn và thẳng tắp hơn, khoảng cách gần nên còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa tràn đầy nam tính của đàn ông, mùi nước hoa đập vào mặt khiến cho tâm thần của nàng rung động.

Tầm mắt của nàng còn lướt qua nơi nào đó, nhưng nàng chỉ nhìn vào một lúc rồi nhanh chóng dời mát đi, trên gương mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ bừng và nóng như lửa đốt.

Thình thịch! Thình thịch!

Nhịp tim nàng càng lúc càng lúc càng nhanh.

Người ngọc vội vàng dời ánh mắt, không dám nhìn nữa, nhưng mà cỗ mùi hương tràn ngập nam tính và thơm ngất ngây kia lại không ngừng bay đến, chui vào trong khoang mũi của nàng, lại thấm đầy nội tâm của nàng, khiến cho nàng hơi suy nghĩ lung tung, mặt đỏ tim run.

“Nhiều bụi quá!”

Khi nàng vẫn đang thất thần, chỉ thấy một đám tro bụi rơi từ trên trần nhà xuống, nàng vội vàng né tránh, lại vỗ vỗ tóc, ngẩng đầu nhìn lên.

Diệp Mặc đang mở đèn chụp ra, tháo bóng đèn cũ bên trong, rồi thay cái mới vào.

“Xong rồi!”

Diệp Mặc lắp đèn chụp lại, vỗ vỗ tay, ngồi xổm xuống, rồi cẩn thận leo xuống.

“Cẩn thận! Ai! Đừng nhúc nhích, toàn bụi thôi!”

Người ngọc đỡ cái ghế, lại chờ Diệp Mặc xuống thì tiến lên, đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn, tiếp đó lại nhẹ nhàng phủi lớp tro bụi ở trên tóc hắn.

Ban đầu, nàng chỉ cẩn thận phủi bụi cho Diệp Mặc nên cũng không cảm thấy vấn đề gì, nhưng khi thời gian dần trôi qua, nàng mới phát giác được không đúng.

Giờ phút này, hai người đứng quá gần nhau, dường như muốn dính vào nhau, nhìn trông rất thân mật.

Động tác của nàng không khỏi cứng lại, mặt cũng đỏ lên.

Nhưng nàng vẫn không lùi lại, ánh mắt hơi trốn tránh, không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời và thâm thúy kia, nàng thấy nơi này có tro bụi là sẽ vỗ vỗ vài cái, lại còn nghiêng người, kiễng chân, cong môi đỏ lên, thổi vài hơi lên mái tóc kia.

Hai người vốn đã rất gần, nàng vừa nghiêng người thì lại càng gần hơn, gần như sắp dính vào nhau.

Thoáng chốc, thân thể Diệp Mặc liền cứng lại.

Thân thể như ôn hương nhuyễn ngọc của nàng dính sát lại, còn mang theo một cảm giác áp bách, mềm mại, co dãn kinh người, khi nàng thổi vài hơi, thì hai môi đỏ cong lên, thổi ra vài hơi thở ấm áp và thơm tho.

Hắn chỉ cảm thấy bên tai hơi ấm áp, lại hơi ngứa ngứa.

“Vẫn còn, lát nữa dùng khăn mặt rửa vậy!”

Nàng thổi vài hơi mà vẫn không sạch, thì liền ảo não nhíu mày.

Diệp Mặc lấy lại tinh thần, cố gắng trấn định, nói: “Vẫn còn đúng không! Để lát nữa rửa luôn một thể!”

Nàng dựa vào rất gần mình, trong không khí còn tràn ngập mùi hương thanh nhã ngất ngây ở trên người nàng, chỉ cần hơi vươn tay, là có thể ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, ôm nàng vào trong ngực.

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã có loại xúc động này, nhưng vẫn nhịn được.

“Ừm!”

Trần Mộng lên tiếng, lại lùi về sau một bước, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn Diệp Mặc, trên khuôn mặt trắng nõn kia vẫn có một vệt đỏ ửng mê người như cũ.

“Bên này, phòng ngủ ở bên này! Chính là cái đèn kia, em thấy chưa!”

Sau đó, nàng liền đi qua mở cửa phòng ngủ, rồi dẫn Diệp Mặc đi vào.

“A!”

Ánh mắt nàng quét qua, chỉ thấy trên đầu giường có một đống quần áo mà nàng vừa rút lúc trưa, còn chưa kịp gấp lại nên vứt ở trên đầu giường, bên trong đó còn lẫn mấy bộ đồ lót, đều là kiểu dáng có viền ren, nóng bỏng và gợi cảm.

Đồ lót của nàng có rất nhiều kiểu dáng khiêu gợi như vậy, còn có một bộ là liền thân, nhìn trông rất có tình thú.

Tuy nói không phải Diệp Mặc chưa từng nhìn thấy, bộ đồ lót lần trước cũng là Diệp Mặc giặt cho, nhưng bây giờ, nàng vẫn thấy hơi thẹn thùng, liền vội vội vàng vàng đi qua, lại cuống quít cầm đống quần áo lên, nhét vào trong tủ quần áo.

Nàng chính là giáo viên đấy, hình tượng bình thường của nàng chính là ưu nhã đoan troang, nếu bị người phát hiện nàng mặc đồ lót khiêu gợi như vậy ở bên trong, thì thực sự quá xấu hổ.

Nàng đóng của tủ, dựa vào nơi đó, chỉ cảm thấy gương mặt đã nóng hôi hổi, liền cúi đầu xuống.

Diệp Mặc tất nhiên cũng nhìn thấy, nhưng hắn cũng không cảm thấy gì, dù sao đây cũng là yêu thích cá nhân mà.

“Em đi lấy ghế!”

Diệp Mặc quay người đi ra phòng khách lấy ghế, lại trèo lên.

Lần này thì không có đèn chụp nên đơn giản hơn nhiều, chỉ cần tháo bóng cũ ra thay bóng mới vào là được.

“Xong rồi!”

Hắn leo xuống, phủi tay.

“Bị tắc ở đâu?”

“Chỗ này!”

Trần Mộng hơi tỉnh táo lại một chút, thần sắc cũng tự nhiên hơn nhiều, nàng dẫn Diệp Mặc vào phòng tắm rồi chỉ vào bồn rửa mặt.

“Để em xem nào!”

Diệp Mặc tiến lên, mở vòi nước ra thử một chút, quả nhiên là bị tắc, hầu như là không thoát được nước.

“Em xem, có phải bị tắc ở đây không?” Trần Mộng đi qua, rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Mặc, chỉ vào cái ống ở bên dưới bồn rửa mặt, “Em nói xem, bị tắc ở đâu nhỉ? Có phải ở đây không? Hay là vặn ra xem thử nhé?”

Nàng nói xong thì liền đưa đôi tay ngọc qua, nắm lấy ống nước bên dưới, lại dùng lực vặn một cái.

“Aaa!”

Diệp Mặc đang định ngăn cản thì đã muộn, đường ống vừa bị vặn lỏng ra, nước đọng ở bên trong đã bắn tung tóe lên mặt cả hai người.

Trần Mộng ngây dại, nàng cứ cứng đờ tại chỗ như vậy rất lâu.

“Thật. . . thật xin lỗi!”

Nàng hoảng hốt đứng lên, lùi lại mất bước, lại kéo một cái khăn lông ở một bên ra để lau lau mặt, lại xoa xoa bộ ngực phình lên kia.

Nước đã làm áo sơ mi ướt sũng, dính vào da thịt, nên hơi lạnh.

Nàng nhíu mày, cảm thấy rất chán ghét, loại nước đọng này cũng không sạch sẽ gì cho cam.

“A! Khăn đây!”

Nàng lau lau vài cái, rồi lấy thêm một cái khăn đưa cho Diệp Mặc.

“Xin lỗi! Hay là . . . em tắm rửa ở đây đi!” Nàng lại ngồi xổm xuống, ngượng ngùng nói, nói xong còn cúi đầu ngửi ngửi cái khăn, thì lại nhăn mày chặt hơn.

Diệp Mặc lau qua một chút, rồi nói: “Không tiện lắm!”

“A! Cũng đúng!” Trần Mộng khẽ giật mình.

Lần trước ở nhà Diệp Mặc cũng rất không tiện, chờ sấy quần áo khô rất lâu, mà nhà nàng cũng không có máy sấy khô.

Nhưng nếu để Diệp Mặc mặc quần áo bẩn như vậy đi về, thì nàng lại rất băn khoăn.

Trần Mộng ngẫm nghĩ, lại nói: “Hay là như vậy đi, lát nữa cô sẽ đi mua cho em một bộ quần áo mới! Như vậy là được rồi!”

Diệp Mặc hơi giật mình: “Cô mua ở đâu?”

Trần Mộng nói: “Bên ngoài khu nhà có một siêu thị! Trong đó có bán quần áo!”

“Vậy. . . cũng được!”

“Vậy cứ thế đi, em sửa trước đi, sửa xong thì cô đi tắm trước, bẩn quá! Sau đó thì cô sẽ đi mua quần áo cho em, em tắm xong thay ra là được!”

“Ok!”

Diệp Mặc gật đầu, tiếp tục vặn đường ống ra kiểm tra, lại đi tìm một số công cụ, chẳng mấy chốc đã sửa xong.

Hết chương 1345.
Bình Luận (0)
Comment