“Cô. . . tắm trước nhé!”
Nàng mở tivi, để Diệp Mặc ngồi ở phòng khách xem, còn mình thì quay lại phòng ngủ, đóng cửa lại.
Nàng đi vào phòng tắm, lại cởi từng cúc áo sơ mi ra, mảnh đẫy đà kinh người ở bên trong lập tức sôi nổi mà ra.
Mảnh vải viền ren màu tím kia lại tăng thêm vài phần gợi cảm và dụ hoặc.
“Nên mua quần áo gì cho em ấy bây giờ? Áo sơ mi trắng này, quần tây này, còn cả quần lót nữa! À, còn phải hỏi xem em ấy mặc số bao nhiêu nữa!”
Nàng vứt áo sơ mi vào trong sọt, lại vặn cúc quần ra, ngón tay ngọc nhẹ nhàng kéo xuống, hai bên tròn trịa và sung mãn lập tức lộ ra hơn nửa.
“Hỏi số đo. . . hơi ngượng ngùng nha!”
Nàng lẩm bẩm một câu, khuôn mặt long lanh động lòng người lại đỏ lên lần nữa, trong đôi mắt đẹp có sóng nước lưu chuyển đã hiện ra vài phần ngượng ngùng và vũ mị.
Áo sơ mi, quần, tất nhiên là rất đơn giản, nhưng mà quần lót. . .
Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra.
Một bóng người xinh đẹp uyển chuyển đi ra giữa làn hơi nước, trên da thịt nõn nà kia vẫn còn có những giọt nước đọng, càng lộ ra vẻ non mềm.
Nàng lau người một chút, lại ngồi xuống bên giường, vừa lau tóc vừa nghe âm thanh tivi truyền đến từ phòng khách.
Nghĩ đến chuyện Diệp Mặc ở bên ngoài, ngồi xem tivi ở phòng khách, chỉ cách mình một cánh cửa, thì đáy lòng nàng thì sinh ra một cảm giác khác thường, hôm ở nhà Diệp Mặc cũng như vậy, hai người chỉ cách một cánh cửa.
Loại không khí này, hình như hơi quá thân mật rồi.
Nàng bỗng nhiên lại thấy hơi khẩn trương khi nghĩ đến chuyện Diệp Mặc chỉ cách mình một cánh cửa, mà cánh cửa này có thể bị mở ra bất cứ lúc nào, thì nhịp tim của nàng lại bắt đầu tăng nhanh, loại cảm giác như điện giật kia lại lan tràn toàn thân một lần nữa.
Nàng còn cảm giác, thân thể mình cũng hơi nóng lên, hai gò má cũng nóng bừng.
“Nghĩ gì thế!”
Bỗng nhiên, nàng lại lắc lắc cái đầu, lại còn tự gõ đầu mình một cái: “Em ấy là học sinh của mày mà!”
Đôi mắt đẹp của nàng nhấc lên, nhìn ra phía người cửa, bỗng nhiên nàng lại lộ ra vài phần buồn bã, suy sụp.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng chờ đến khi nàng phát hiện, thì người học sinh này đã in một dấu ấn rất sâu ở trong lòng nàng, mỗi lần nhớ đến người học sinh này thì nàng lại không thể bình tĩnh, luôn luôn sẽ dâng lên một vài gợn sóng.
Nhưng nàng cũng rất phân vân, do dự, nàng biết mình như vậy là không đúng, nên còn sinh ra một loại cảm giác tội lỗi.
Nàng lau tóc xong lại lấy máy sấy ra sấy tóc, sau đó mở tủ quần áo, chọn một bộ quần áo, nàng vốn định mặc tùy tiện một chút, nhưng cuối cùng vẫn chọn một bộ khá đẹp, là một chiếc váy đen quây ngực, bên ngoài thêm một chiếc áo khoác hơi dày.
“Mặc thêm đôi tất chân đi!”
Nàng mở tủ tất ở bên dưới ra, rồi chọn một đôi tất chân màu đen.
Bình thường thì nàng cũng không dám mặc như vậy, cũng rất ít khi đi tất chân, hàng ngày nàng toàn mặc quần jean, giày thể thao. . .
Thật ra thì có rất nhiều giáo viên nữ trong trường đều đi tất chân, tất đen, tất lưới. . .đều rất bình thường, phối hợp với trang phục văn phòng thì cũng rất ok, ban đầu nàng cũng mặc như vậy, nhưng như vậy quá bắt mắt, quá hấp dẫn sự chú ý của học sinh, cho nên nàng không mặc vậy nữa.
Nàng ngồi lại bên giường, chậm rãi đi đôi tất chân mỏng manh kia vào, lại kéo tất chân lên đến tận hông, chăm chú bao chặt lấy bờ mông tròn trịa sung mãn.
Sau đó, lại mặc váy, khoác áo khoác vào.
Nàng vừa nhìn thấy mình trong gương thì hơi ngơ ngác một chút, đã rất lâu rồi nàng không ăn mặc xinh đẹp và gợi cảm như vậy.
“Nơi này. . . không được!”
Cúi đầu liếc mắt nhìn cổ váy một chút, gò má nàng liền đỏ lên, vội vàng vươn hai tay, kéo cổ váy lên cáo một chút, cố gắng che giấu đi khe rảnh sâu hun hút kia, để cho nó không còn đáng chú ý như vừa rồi nữa.
Nàng sửa lại mái tóc một chút, thoa thêm một chút son bóng, rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
“Cô xong rồi! Giờ cô sẽ đi mua quần áo cho em!”
Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn qua thì lập tức ngẩn ngơ.
Hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy cô Trần Mộng ăn mặc khiêu gợi và thời thượng như vậy, hoàn toàn khác biệt với vẻ đoan trang, tao nhã mọi ngày.
Song, lại đều xinh đẹp như nhau, cũng không khiến cho khí chất dịu dàng ở trên người nàng giảm đi chút nào.
Trần Mộng nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Mặc thì mặt hơi đỏ lên, nhưng đáy lòng lại thấy hơi vui vẻ.
Nàng đi qua, nhẹ giọng nói: “Em . . . mặc size gì?”
Diệp Mặc nói: “Cô cứ mua theo chiều cao là được. . .”
“Được tôi! Cô đi xem một chút! Em chờ. . .ở nhà nhé! Cô sẽ tiện đường đi mua đồ ăn luôn! Em thích ăn món gì?”
Nàng nói xong thì mím môi cười một tiếng, giọng nói cực kỳ dịu dàng.
Diệp Mặc cười nói: “Em không kén ăn, cô thích ăn món gì thì cứ mua món đó đi!”
Nàng vẫy vẫy tay, cười xinh đẹp nói: “Ừm! Tốt! Vậy em chờ nha!”
Ở nhà ngoan nha!
Trong bụng nàng còn bồi thêm một câu như vậy.