Trần Mộng cầm ví đi đến cửa, thay giày cao gót rồi đi ra ngoài.
Nàng đi vào siêu thị bên ngoài khu nhà, chọn đồ ăn xong thì lại đến nơi bán quần lót.
“Chắc là. . . size này nhỉ?”
“Có hơi nhỏ không nhỉ?”
Nàng vừa đẩy xe đẩy hàng, vừa nhìn hai bên, nàng chọn kiểu dáng, lại xem size một lúc lâu.
“Ừm! Vẫn là chọn size to một chút thì tốt hơn!”
Nàng nghĩ đến cái nhìn thoáng qua kia thì mặt lại đỏ lên, theo ánh mắt của nàng, thì vẫn nên chọn size to một chút, quá chật sẽ bị đau.
Cuối cùng nàng cũng chọn xong một cái, liền bỏ vào trong xe đẩy.
Nàng lại đi mua thêm một bộ quần áo nam, sau đó mới ra thanh toán, về nhà.
Trần Mộng mở cửa đi vào nhà, nở nụ cười xinh đẹp, kêu nhẹ một tiếng: “Cô về rồi đây!”
Nàng đóng cửa lại, trước tiên đưa túi quần áo bên tay trái qua, rồi lại đặt túi đồ ăn bên tay phải lên hộc tủ.
“Em nhìn thử xem có vừa không!”
Diệp Mặc mở túi quần áo ra xem, tuy không quá vừa vặn, nhưng ít ra vẫn có thể mặc: “Cũng được rồi!”
“Vậy em đi tắm đi! Dùng phòng tắm trong phòng cô ý! Phòng tắm kia hỏng rồi! Cô đi nấu cơm trước!” Nàng chỉ chỉ vào phòng ngủ của mình, lại quay người đi về phía nhà bếp.
Nàng thấy Diệp Mặc đi vào phòng, đóng cửa lại thì mỉm cười, buộc tạp dề lên, bắt đầu rửa rau, bỗng nhiên, nàng lại nhớ đến thứ gì, liền a mộ tiếng, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của mình.
Nàng quên mất, quần áo nàng vừa thay vẫn còn ở trong phòng tắm!
Đây không phải là bị Diệp Mặc nhìn thấy rồi sao!
Mặt nàng đỏ ửng, nhỏ giọng thầm thì: “Thôi bỏ đi, cũng không sao cả! Chỉ cần em ấy không lấy quần áo làm mấy chuyện kỳ quái gì là được!”
Nàng nói xong thì lại tự cười một cái.
Nàng cảm thấy, Diệp Mặc không phải là người như vậy, con người của Diệp Mặc rất đàng hoàng.
Nàng rửa đồ ăn xong thì bắt tay vào nấu nướng.
“Làm sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, canh cá. . .”
Nàng nấu ăn cũng không quá tốt, chắc chắn là không thể so sánh với Diệp Mặc rồi, nhưng ít ra thì cũng biết làm, mà nấu xong thì cũng có thể ăn.
Tầm 10 phút đồng hồ sau, Diệp Mặc mới tắm rửa thay quần áo xong, thì đi ra.
“Xong rồi à? Không cần! Không cần em giúp mà, em cứ ngồi xem tivi là được, em là khách mà! Nào có ai để khách làm cơm chứ! Nghe cô, ngồi xem tivi , ngoan!”
Thấy Diệp Mặc muốn đến giúp đỡ, nàng vội vàng từ chối, để Diệp Mặc ngoan ngoãn ngồi xem tivi ở phòng khách.
“Quần ao cũng để đó, lát nữa cô sẽ giặt, hôm nào em rảnh thì qua lấy là được!”
Chờ làm xong đồ ăn, nàng mang lên bàn, lại gọi Diệp Mặc qua.
“Xong rồi, ra ăn cơm thôi! Cô nấu không ngon bằng em, ăn tạm nhé!”
Trần Mộng cởi tạp dề, để lộ ra đôi chân thon dài và cặp tất đen ở bên trong, nàng ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc còn mang theo vài phần mong đợi.
“Thế nào?”
Diệp Mặc gắp một miếng cá lên nếm thử, rồi gật gù khen ngợi: “Ngon lắm!”
Nàng lập tức mỉm cười, trong mắt đầy vẻ hân hoan.
“Vậy em ăn nhiều một chút!”
Nàng cũng cấm đũa lên, bắt đầu ăn.
Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
“Cô Trần, vậy . . . em đi trước nhé!”
“A! Được! Để cô đưa em đi! Xe của em vẫn để ở trường học mà!”
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc hỗ trợ rửa bát đũa xong thì định rời đi, Trần Mộng lại kiên trì muốn tiễn hắn, nàng liền lái xe đưa Diệp Mặc đến trường học, lại đứa mắt nhìn hắn lên xe rời đi.
Về đến nhà, nàng đi đến bên bàn ăn vừa rồi, ngồi xuống chống cắm suy nghĩ thất thần.
Đột nhiên, nàng lại nghĩ đến thứ gì đó, trên gương mặt xinh đẹp và dịu dàng kia lại nổi lên một vệt đỏ ửng vì thẹn thùng.
Tiếp đó, nàng lại nhăn mày, lộ ra vài phần phiền não, phân vân, xoắn xuýt.
“Giặt quần áo cho em ấy trước đã!”
Một lát sau, nàng mới nhớ đến quần áo trong phòng tắm, liền đứng dậy đi vào.
Trong sọt quần áo là quần áo nàng vừa thay ra, quần áo của Diệp Mặc ở bên cạnh.
Nàng vươn tay, hai ngón tay trắng nhạt cầm mảnh vải nho nhỏ kia lên, cẩn thận chu đáo ngó nghía một phen.
“Hình như. . . mình mua vẫn nhỏ. . .!”
Ngay sau đó, gương mặt xinh đẹp của nàng lại đỏ bừng lên vì thẹn thùng, hết sức mê người.
“Giặt trước đã!”
Nàng ném nó vào trong chậu, lấy bột giặt ra, bắt đầu giặt sạch, vắt hết nước, rồi mới treo ở ban công.
Áo sơ mi và quần thì đơn giản hơn, chỉ cần cho vào máy giặt là được.
Lại giặt quần áo của mình xong, thu dọn phòng một chút, thì đã là 9 giờ hơn, nàng vừa ngồi xuống chuẩn bị bài giảng cho ngày mai thì điện thoại di động đã reo lên, là tin gợi ý live stream.
“Đã mở live stream rồi?”
“Nhiều tiền như vậy rồi mà ngày nào cũng vất vả live stream!” Nàng thì thào một câu, trong lòng cũng thấy hơi khó hiểu.
Nàng thật sự không hiểu người học sinh Diệp Mặc này lắm, quá thần bí, trong nhà giàu có thì cũng thôi, lại còn có tài hoa như vậy nữa, hôm nay còn biết, Diệp Mặc còn thông mình như vậy, còn là một thiên tài khoa học. . .
Nàng suy nghĩ một lát rồi lắc lắc đầu, ngón tay ngọc ấn vài cái trên màn hình, mở live stream ra xem, lại đặt điện thoại qua một bên, rồi tiếp tục nghiêm túc làm việc.