Diệp Mặc live stream đến hai giờ thì nghỉ.
Hắn pha chén trà, ngồi xuống hưởng thụ sự yên tĩnh và nhàn nhã của ban đêm, sau đó lại bắt đầu tập luyện kỹ năng.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc cũng không có việc, gì, trông con, thuận tiện làm vài bộ quần áo, lại biên tập video rồi up lên.
Rồi lại mang bọn nhỏ ra ngoài đi dạo, làm một vòng công viên rồi về.
Buổi tối, hắn nhận được điện thoại của chú Lạc, mời hắn đi tham gia một bữa tiệc rượu, chú Lạc cũng không nói cụ thể, mà chỉ nói là dẫn hắn đi xem một trò vui.
Dù sao cũng không có chuyện gì, nên Diệp Mặc liền đồng ý.
Chạng vạng tối hôm sau, năm giờ hơn, một chiếc Rolls Royce dừng lại ở trước của phòng làm việc.
Lạc Chấn Đình ngồi ở cạnh tài xe, trên người mặc một bộ tây trang màu đen, sắc mặt đã tốt hơn trước rất nhiều, còn mang theo một vẻ hồng nhuận phơn phớt.
Phía sau là một mỹ nhân uyển chuyển xinh đẹp.
Nàng mặc một chiếc áo âu phục ngắn tay đắt đỏ, bên dưới là một chiếc váy zip ngang hông, phác họa ra đường cong uyển chuyển và bốc lửa của nàng, nhất là hai ngọn núi sừng sững kinh người trước ngực thì rất bắt mắt.
Đôi chân thẳng tắp bên dưới được bao bọc bởi một đôi tất đen mỏng manh, nóng bỏng và gợi cảm.
Một gương mặt xinh đẹp, cộng thêm đôi mắt lạnh lẽo, môi đỏ căng mọng, khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí chất lãnh diễm giống như băng sơn.
Nàng nhìn về phía cửa phòng làm việc qua lớp kính cửa sổ, rồi mở miệng lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
“Cha! Cha bảo anh ấy đi làm gì?”
Sau đó, nàng lại oán trách một câu: “Con cũng không muốn đi, cha lại còn bắt con phải đi nữa!”
Tối nay, là bữa tiệc lễ đính hôn của nhà họ Hứa, họ đã đặt rất nhiều bàn ở khách sạn, có vẻ rất phô trương.
Chính là Hứa Minh Huyên kia đính hôn!
Tên kia mới quen đối tượng này không lâu, nghe nói trong nhà cũng khá giàu có, giàu có hơn nhà họ Hứa rất nhiều, coi như là nhà họ Hứa đã trèo cao, mà mới yêu đương chưa được một tháng thì đã đính hôn rồi.
Nghe nói cũng sắp tổ chức hôn lễ.
Nàng cũng rất rõ ràng tâm tư nhà họ Hứa này, trước kia thì đã có ý đồ với nàng, sau chuyện lần trước thì mới hết hy vọng, dứt khoát đổi mục tiêu thì kiếm được cô gái này.
Hứa Minh Huyên cũng có chút bản lĩnh, nhanh như vậy mà đã kiếm được một thiên kim tiểu thư nhà giàu rồi.
Nhưng mà cũng đúng, Hứa Minh Huyên này, và cả nhà bọn họ đều rất có âm mưu thủ đoạn, nên có bản lãnh này cũng không có gì kỳ lạ.
Lạc Chấn Đình ngồi ở phía trước chỉ cười.
“Băng Nhan, đến khi đó thì con sẽ biết tại sao!” Ông quay đầu, cười nói: “Cha cũng là vì chế tạo cơ hội cho con gặp mặt thôi mà! Bằng không thì với da mặt của con. . .”
“Cha!” Lạc Băng Nhan nghe thế liền đỏ mặt, giận dỗi một câu: “Con. . . da mặt con làm sao?”
“Được rồi được rồi, không nói con nữa! Tiểu Mặc ra rồi!”
Lạc Chấn Đình mỉm cười, quay đầu nhìn qua bên kia, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Diệp Mặc mang hai đứa bé đến bên cạnh xe.
“Chú Lạc!”
Hắn vốn định gọi dì Vân đến, nhưng ngẫm nghĩ một lát thì vẫn quyết định mang bọn nhỏ theo, nghe chú Lạc nói thì đây cũng không phải bữa tiệc quan trọng gì, nên cũng không cần uống rượu.
“Đến rồi à, lên đi xe! Băng Nhan, con bế bọn nhỏ một lúc đi!”
Lạc Chấn Đình nhiệt tình chào hỏi, lại liếc mắt ra hiệu cho con gái mình ở phía sau.
“Vâng!”
Lạc Băng Nhan lên tiếng, lại dời mông qua một chút, sau đó mới đưa tay ôm bọn nhỏ vào lòng, chờ Diệp Mặc ngồi vào xe, thì đôi mắt đẹp của nàng vừa liếc qua đã trở nên thất thần.
Rất lâu không gặp, tại sao lại cảm thấy anh ấy càng đẹp hơn rồi nhỉ.
Hình như mỗi lần gặp mặt đều là như vậy.
Diệp Mặc ngồi xuống, mỉm cười với nàng, rồi lên tiếng chào hỏi: “Lạc tiểu thư!”
Lạc Chấn Đình cười nói: “Ấy, khách khí như vậy làm gì! Gọi Băng Nhan là được, dù sao cũng rất thân thiết rồi mà!”
“Cha!”
Diệp Mặc còn chưa mở miệng, Lạc Băng Nhan đã không nhịn được mà lườm ông một cái.
“Ha ha!” Lạc Chấn Đình không khỏi cười to.
Diệp Mặc đánh giá ông một phen, cười nói: “Chú Lạc, khí sắc của chú đã tốt hơn nhiều rồi đấy!”
Lạc Chấn Đình cười nói: “Đúng thế, chú cũng cảm thấy cơ thể mình khỏe khoắn hơn nhiều, đều nhờ y thuật của cháu tốt đấy!”
“Chú Lạc, chú đưa tay đây, để cháu bắt mạch cho nào!”
Diệp Mặc bắt mặt cho Lạc Chấn Đình xong thì gật gù: “Không tệ! Rất tốt! Tiếp tục uống thuốc thêm một hai tháng nữa đi!”
Sau đó, hắn lại hỏi: “Đúng rồi, tiệc rượu hôm nay là bữa tiệc gì vậy?”
Lạc Chấn Đình quay đầu lại nhìn Diệp Mặc với ánh mắt có ý vị sâu xa.
“Nhà họ Hứa! Hôm nay, đứa con kia của bọn họ sẽ đính hôn!”
“Nhà họ Hứa?”
Diệp Mặc khẽ giật mình.
Tại sao chú Lạc lại gọi mình đi tham gia bữa tiệc của nhà họ Hứa nhỉ?
Sau đó, hắn liền nghĩ ra thứ gì đó, liền gật đầu một cái.