“Ừm!” Diệp Mặc mỉm cười, hắn vốn định pha cho nàng một ly trà, nhưng nghĩ đã hơn 10 giờ rồi, uống trà lại không dễ ngủ, cho nên cầm chai nước qua.
“Lát nữa. . . lát nữa anh còn live stream nữa à?”
Nàng đi đến trước ghế sô pha, hai tay vuốt váy, rồi ngồi xuống, ngay sau đó, bờ mông sung mãn và to lớn của nàng chìm vào trong ghế sô pha mềm mại, lại đàn hồi, chấn động một cái, mang theo một tia gợn sóng mê người.
Ngay cả nơi sừng sững trước ngực cũng run lên theo.
Khí chất của nàng lãnh diễm như một tòa băng sơn, dung mạo của nàng lại xinh đẹp đến mức có thể khiến cho người ta mắt hoa thần mê, đôi mắt lạnh léo lại để cho người ta cảm nhận được một loại khí chất băng lãnh, nhưng hết lần này đến lần khác, thân hình của nàng lại vô cùng nóng bỏng và bốc lửa.
Diệp Mặc nhìn lướt qua thì hơi thất thần.
Mị lực của Lạc tiểu thư quá lớn rồi, nhất là dáng người thì chỉ kém Ninh Vũ Đình một chút mà thôi.
Trong đầu hắn không khỏi lóe lên một số hình ảnh kiều diễm, đôi tay này của hắn đã từng đo đạc ở trên cơ thể kia, hắn vẫn còn nhớ được dáng vẻ thân thể run rẩy của nàng, còn cả cỗ mùi thơm cơ thể thấm lòng người kia nữa.
Diệp Mặc sờ mũi một cái, lại hít hà một hơi, mùi thơm cơ thể ở trên người nàng tản ra, khiến cho tâm thần người ta không nhịn được mà rung động, mê say.
Diệp Mặc dời ánh mắt, đè một số ý niệm trong lòng xuống.
“Ừm! . . . Lát nữa sẽ live stream một lúc.”
“Anh vất vả thế!” Lạc Băng Nhan bĩu môi một cái, lại cười khẽ.
“Cũng bình thường!” Diệp Mặc mỉm cười.
Dù sao hắn cũng không có việc gì, lại không cần ngủ, cho nên live stream tập luyện kỹ năng thôi, dù sao cũng có rất nhiều fan đang chờ.
Lạc Băng Nhan khép cặp đùi đẹp của mình lại, hai tay đặt ở trên gối, nhìn trông hơi câu nệ, nàng quét mắt nhìn bốn phía một phen, khi ánh mắt rơi vào trên giá vẽ, thì nàng rất muốn mở miệng, nhưng lời ra đến miệng lại không nói thành lời.
Tuy rằng nàng cũng không phải một người rất bảo thủ, nhưng mà, làm vậy cũng quá ngượng rồi!
Nàng mới chỉ nghĩ một chút thì gương mặt cũng đã nóng lên rồi.
Lần trước không mặc đồ lót, lại để anh ấy đo đạc cơ thể qua một lớp quần áo thì nàng cũng đã thấy rất ngượng ngùng rồi, nếu như không mặc gì cả mà ngồi ở trước mặt anh ấy, còn tạo dáng để anh ấy vẽ lên giấy, vậy thì thật sự là quá ngượng ngùng rồi!
Chỉ mới tưởng tượng đến ánh mắt kia quét qua quét lại trên người mình, nhìn kỹ từng vị trí trên cơ thể mình, loại cảm giác này. . .
Nàng cúi đầu, khẽ cắn môi đỏ, cảm thấy tay đều hơi run run, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
Sau khi thẹn thùng xong, thì nàng lại thấy hơi sợ, sợ anh ấy cảm thấy mình không đủ xinh đẹp.
Tất nhiên nàng rất có lòng tin với bản thân mình, nhưng, nếu như so sánh với Tô Thiên Hậu hoặc là vị Kỷ tiểu thư thần bí kia, thì nàng lại không có quá nhiều lòng tin, luôn luôn lo được lo mắt, làm sao cũng không dám mở miệng.
Diệp Mặc nhìn nàng một chút, do dự nói: “Cô. . .”
Lạc Băng Nhan vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa chạm vào nhau thì nàng lại hơi bối rối: “Anh. . .anh cứ làm việc đi! Tôi ngồi đây nghe một lúc, lát nữa về cũng được.”
“Ừ! Cũng được!” Diệp Mặc hơi do dự một chút, rồi gật đầu.
Hắn quay người, đi vào gian phòng làm việc, nhưng không đóng cửa lại.
“Trước kia đều là nghe qua điện thoại, hiếm có cơ hội được nghe trực tiếp như này.” Lạc Băng Nhan nhìn qua, lại hé miệng cười, trong lòng thấy hơi vui vẻ.
Đợi một lát, bên kia liền có tiếng đàn piano du dương truyền ra.
Nàng nghe xong thì lại hơi giật mình.
Nghe trực tiếp và nghe trên điện thoại, hoàn toàn là hai cảm nhận khác nhau, nỗi lòng của nàng cũng bắt đầu tung bay và nhảy múa theo tiếng đàn, dần dần biến thành thất thần.
“Quá hay luôn!”
Nghe xong một bài thì nàng mới lấy lại tinh thần, lại tán thưởng một tiếng.
Nghe được một lúc, nàng lại rón rén đứng lên, đi xem hai đứa bé, lại đi loanh quanh một chút, thưởng thức những tác phẩm được trưng bày.
Nàng lại bị những tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ này làm cho tin phục một lần nữa, liêc tục sợ hãi và thán phục tài hoa này.
Lại đến bên ngoài cửa, dựa vào vách tường nghe một lúc, thì nàng mới quay lại sô pha, ngồi xuống chống cằm suy nghĩ thất thần, trong thoáng chốc, nàng lại nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Khi nghĩ đến chuyện bản thân mình có muốn cởi áo ngoài ra để dụ hoặc Diệp Mặc, để có thể ký kết với Diệp Mặc, thì lại bật cười thành tiếng, nàng chỉ cảm thấy khi đó mình quá buồn cười.
Lại nhớ lại dáng vẻ lạnh như băng của Diệp Mặc khi đó, thì nàng lại hơi buồn bực, mũi ngọc tinh xảo hơi nhíu lại, hừ vài tiếng.
“Ủa?”
Khi nàng đang xuất thần, đôi mắt đẹp của nàng bỗng nhiên trợn to, lộ ra vẻ kinh ngạc mãnh liệt.
Dường như tiếng nhạc đột nhiên thay đổi, đột nhiên trở nên hơi khác biệt, nàng cũng không nói được là khác ở chỗ nào, nhưng nàng có cảm giác, ý cảnh. . . hoàn toàn khác nhau.