Lúc này, bốn phía lại nổi lên một trận xôn xao kinh người.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, đây là sự thật!
Vị ông chủ Hứa này thật sự đã làm chuyện đầu độc mưu sát, mà nạn nhân lại chính là anh em tốt của ông ta.
“Cha. . .”
Hứa Minh Huyên quay đầu nhìn cha mẹ mình, ánh mắt anh ta đã trống rỗng, tuyệt vọng.
Anh ta hiểu được, tất cả đều xong rồi, hôn sự tối nay, gia đình anh ta. . .đều xong đời, cha mẹ anh ta làm chuyện như vậy thì sẽ bị đi tù, Lộ Khiết sẽ còn gả cho anh ta sao? Tuyệt đối là không thể nào!
Vợ chồng nhà họ Trần ở một bên cũng trầm mặt xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Nhà các người giỏi thật đấy! Lại cho chúng tôi một niềm vui bất ngờ lớn như vậy ở trong ngày vui này! Tôi thật sự là bị mù nên mới đồng ý mối hôn sự này, bây giờ thì tốt rồi, nhà họ Trần tôi cũng sẽ bị người khác chê cười rồi.”
“Tôi thấy, cái hôn lễ này cũng bỏ đi, Lộ Khiết, chúng ta đi!”
Bọn họ nổi giận đùng đùng, trực tiếp kéo con gái đi ra ngoài.
May mắn là bữa tiệc này là tiệc nhà trai, bên phía bọn họ vẫn chưa mở tiệc, bằng không thì bọn họ cũng mất sạch thể diện!
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì lại nghị luận ầm ĩ, ánh mắt dò xét về phía ba người nhà họ Hứa, trong mắt còn mang theo vài phần xem thường, có người còn cười trên nỗi đau của người khác.
“Thật sự không ngờ, hai người bọn họ lại có tâm đại ác độc như vậy!”
“Đúng thế! Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng mà!”
Bọn họ vừa nghĩ luận, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ.
“Đi thôi!”
Mấy vị cảnh sát ở cửa tiến lên, dẫn hai chồng Hứa Dân Lợi đang thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
“Hừ!”
Lạc Chấn Đình nhìn thấy cảnh này chỉ hừ lạnh một tiếng, trong mắt không có chút thương hại nào.
Ông vẫn luôn đối xử rất tốt với nhà họ Hứa này, giúp đỡ bọn họ trở nên giàu sang phú quý, tài sản ít nhất cũng có vài trăm triệu, nhưng nhà bọn họ lại vẫn không vừa lòng, còn muốn hại ông, còn muốn mưu đoạt gia sản của ông.
Nếu không phải có Tiểu Diệp. . .
Ông quay người nhìn thoáng qua bên kia, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, còn lộ ra vài phần ý cười.
Tiểu Diệp không chỉ là ân nhân cứu mạng đơn giản như vậy, mà còn là một người con rể ông rất hài lòng, chỉ tiếc là da mặt con gái quá mỏng, góc tường này khó đào rồi!
“Tiểu Diệp, hình như cháu không kinh ngạc chút nào nhỉ!” Lạc Chấn Đình quay lại, cười nói: “Đã đoán được từ trước rồi, đúng không?”
Diệp Mặc mỉm cười gật đầu.
Khi vừa lên xe thì hắn đã đoán được tám chín phần rồi.
“Ha ha! Quả nhiên cháu là người thông minh mà! Đi thôi, kết thúc rồi! Chúng ta về nhà ăn cơm, Băng Nhan, đi thôi, còn ngồi đấy làm gì, chúng ta về nhà ăn cơm với mẹ con.”
“A!” Lạc Băng Nhan như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vã đứng dậy đuổi theo.
Khi ba người đi ra thì đi lướt qua bên cạnh Hứa Minh Huyên, nhưng anh ta lại không có phản ứng gì, mà chỉ ngẩn người, cả người cũng không còn chút sức sống nào.
Tiếp đó, mọi người cũng ào ào đứng lên rời đi.
“Đi thôi, đi thôi! Bữa cơm này, không ăn nổi rồi!”
Ngay cả họ hàng thân thích cũng không có mấy người đi lên khuyên bảo, bọn họ đều rời đi trong yên lặng, như kiểu muốn tránh còn không kịp.
Rất nhanh, hội trường rộng lớn liền trở nên trống rỗng, vô cùng quạnh quẽ.
Hứa Minh Huyên nhìn hai bên một chút, thấy mấy người bạn bè kia cũng rời đi thì không khỏi run lên, ngã ngồi xuống.
Ban nãy, anh ta vẫn còn xuân phong đắc ý, mớ chỉ chớp mắt, vị hôn thê không còn, cha mẹ bị bắt, ngay cả bạn bè và họ hàng thân thích cũng giải tán luôn, không có ai muốn dính líu quan hệ với con trai của một tên tội phạm cả.
Loại đả kích cực mạnh này, thực sự khiến cho anh ta không thể thừa nhận nổi.
Ba người rời khỏi khách sạn, lái xe đi biệt thự nhà họ Lạc.
Vốn còn định ra ngoài ăn cơm, nhưng thảo luận một chút thì lại thấy đường xá hơi xa, quá phiền phức, cho nên vẫn ăn ở nhà.
Mẹ Lạc vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì cực kỳ nhiệt tình.
“Tiểu Diệp!”
“Ai nha, không cần, không cần mà! Sao có thể để cháu làm cơm chứ, được rồi, được rồi! Cháu làm vài món đi vậy!” Khi bà nghe thấy Tiểu Diệp muốn xuống bếp thì đã vội vàng ngăn cản, nhưng mà không khuyên nổi, nghe con gái nói thì tài nghệ nấu nướng của Tiểu Diệp vô cùng cao siêu, bà cũng đành phải thôi, bà liền ngồi chơi với hai đứa bé cùng con gái.
Mười giờ hơn, xe chạy đến trước cửa phòng làm việc gì dừng lại.
“Đến rồi!”
Chỗ ngồi phía sau, Lạc Băng Nhan cúi đầu nhìn hai đứa bé ở trong ngực, dịu dàng nói: “Bọn nhỏ ngủ thiếp đi rồi này.”
Nàng cẩn thận đưa bé trai ra ngoài cho Diệp Mặc ôm, còn mình thì ôm bé gái xuống xe, lại đi theo vào phòng làm việc.
“Đặt ở đây!”
Diệp Mặc trải giường xong thì đặt đứa bé lên.
Lạc Băng Nhan đặt bé gái xuống, nhìn quanh một vòng rồi mở miệng quanh co: “Vậy. . . vậy tôi ngồi một lát rồi đi.”
Nàng không muốn rời đi nhanh như vậy, muốn ngốc ở đây thêm một lúc để tâm sự, để nhìn thấy Diệp Mặc, như vậy thì nàng cũng rất thỏa mãn.