Tiểu thịt tươi lại nói: “Em hát, cũng không kém tên này bao nhiêu đâu!”
Đám fan hâm mộ của cậu ta đều khen cậu ta hát rất hay, khiến cho cậu ta cảm thấy nghệ thuật ca hát của mình cũng thuộc top đầu.
Cao Mỹ Hồng nghe xong thì lập tức trợn mắt lên, lại tức giận mà vung tay tát mạnh một cái vào khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp kia.
Mặt hàng này mà cũng dám nói mình có nghệ thuật ca hát?
Bản thân mình thế nào mà còn không hiểu rõ sao?
Hát thì như một đống shxt chó, cũng chỉ lừa gạt một đám fan nữ não tàn mà thôi, tùy tiện tìm một streamer hát hò ở trên mạng cũng hát hay hơn tên này nhiều, tên này mà cũng dám do với vị này sao?
Toàn bộ giới âm nhạc Hoa quốc, không, toàn bộ giới âm nhạc thế giới, đều không tìm ra mấy người có thể so với vị này.
Lịa nói dung mạo, thì tên này cũng giống như một đống shxt chó.
Cao Mỹ Hồng nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, bỗng nhiên trong lòng lại cảm thấy rất chán ghét, rất buồn nôn, ban đầu cô ta còn đang cảm thấy tên này khá đẹp trai, nhưng vừa so sánh với vị kia thì cô ta lại cảm thấy gương mặt này rất buồn nôn, cũng không còn hứng thú gì nữa.
“Chị, sao chị lại đánh em?” Tiểu thịt tươi bụm mặt, lã chã chực khóc.
“Chỉ bằng cậu mà cũng dám so sánh với vị này? Mau cút đi! Mặc quần vào rồi cút nhanh lên, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!” Cao Mỹ Hồng mắng một trận, thấy tên này vẫn không động đậy, liền trực tiếp giơ chân lên đạp một cái.
Tiểu thịt tươi liền lăn xuống giường, còn kêu lên đau đớn.
Cậu ta thấy hơi ủy khuất, lại hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không dám ở lại, liền vội vàng mặc quần áo vào rồi rời đi.
“Thật là mất hứng!”
Cao Mỹ Hồng lại nhỏ giọng mắng vài câu.
Nếu không so sánh với vị kia, thì cô ta vẫn còn có chút hứng thú với tên này, nhưng vừa so sánh, thì cô ta đã thấy buốn nôn rồi.
“Họ Tô kia. . . sao lại có may mắn như vậy chứ!”
Cao Mỹ Hồng lại nghĩ đến đối thủ một mất một còn vạn năm của mình, chỉ biết cắn răng, đố kỵ đến đỏ ngầu cả mắt! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà giải thưởng tốt nhất, vinh dự tốt nhất, người đàn ông tốt nhất. . .tất cả đều thuộc về họ Tô kia, không có thứ nào thuộc về Cao Mỹ Hồng cô ta cả.
“Tối hôm nay, chắc chắn sẽ có rất nhiều ca sĩ không ngủ được rồi!”
Cao Mỹ Hồng quay người xuống giường, đi rót một ly rượu, ngửa cổ lên uống cạn, lại ngồi xuống bên giường, châm một điếu thuốc lên, rầu rĩ mà hút.
Cô ta một bên nghe ca hát, một bên thì sợ hãi thán phục, hâm mộ không thôi.
Trước kia, cô ta đã cảm thấy giọng hát của vị này rất thần kỳ, giống như có một loại ma lực nào đó vậy, hiện giờ, loại cảm giác này lại càng mạnh mẽ hơn, đây căn bản không phải là kỹ xảo có thể làm được, mà chỉ có thể nói là thiên phú dị bẩm thôi!
Một bên khác, Lệ Cung Uyển.
Hai cô gái đã tắt đèn, nằm trong ổ chăn để thảo luận công việc ngày mai.
Hai người đã chọn được một công ty, cũng bàn bạc khá ổn rồi, dạo gần đây các cô còn đang tìm xem có thể ký thêm nghệ sĩ nào không.
Dương Mạn Ny nghe thấy tiếng hát trong điện thoại truyền ra thì bỗng nhiên giật mình, mở miệng nói với vẻ khó tin: “Có phải nghệ thuật ca hát của Diệp Mặc lại tiến bộ rồi không?”
Ban nãy, nàng cũng cảm thấy trình độ đàn piano của Diệp Mặc cũng đã tăng lên, cũng đã cảm thấy rất khó tin rồi, tại sao bây giờ đến cả trình độ ca hát cũng biến thành lợi hại hơn rồi?
“Vậy sao?” Tô Ngọc Tình cẩn thận nghe một lát, thì cũng líu lưỡi: “Sao. . .sao lại thế. . .?”
Nàng hơi nhăn mày lại, trong lòng cũng không thể hiểu nổi.
Vì không muốn thua Diệp Mặc, nên nàng đã cố gắng tập luyện, nhưng vẫn không thể đuổi kịp, mà bây giờ, thì không ngờ chênh lệch lại còn cao hơn nữa.
Dương Mạn Ny cười nói: “Này, có gì mà sao với không sao, em còn không biết Diệp Mặc sao? Anh ta chính là quái vật, em đừng so với anh ta làm gì.!”
Tô Ngọc Tình khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cũng đúng!”
Dương Mạn Ny nghe thêm một lát, lại chép miệng thở dài: “Hay là. . .bọn mình ký Diệp Mặc đi! Chỉ bằng bản lãnh này của anh ta, thì vừa vào nghề cũng đã là một quả bom rồi! Như vậy công ty chúng ta cũng có thể nổi tiếng, Diệp Mặc cũng sẽ hot trên toàn câu, fan sẽ phải tính bằng tỷ mất.”
“Chị Mạn Ny, chị lại nghĩ nhiều rồi.” Tô Ngọc Tình bật cười: “Chị cảm thấy, có khả năng không?”
“Sao lại không có khả năng, nếu anh ta không đồng ý, thì ban đêm em cứ thổi vài lời bên tai, như thế này nè. . .” Dương Mạn Ny cười giảo hoạt một tiếng, đôi bàn tay ngọc trong chăn liền bắt đầu không an phận.
“Ai nha! Chị Mạn Ny, ngứa! Đừng mà! Chỗ đó. . . không được!”
Hai cô gái lại vui đùa ầm ĩ một trận, náo loạn đến khi mệt mỏi mới nằm trở lại, vừa nghe nhạc, vừa từ từ chìm vào giấc ngủ.