Người ngọc trên giường trở mình.
Ưm một tiếng, nàng dần dần tỉnh lại, vuốt đôi mắt vẫn còn lim dim, lại duỗi eo một cái, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy thần sắc vui vẻ.
Tối hôm qua, nàng ngủ cực kỳ ngon.
Rất lâu rồi nàng không có giấc ngủ tốt như vậy.
“Ủa?”
Ngay sau đó, nàng ý thức được không đúng, nơi này không phải nhà nàng, cũng không phải nhà cha mẹ, vậy thì nàng đang ở đâu?
Trong nháy mắt, trí nhớ tối hôm qua liền dâng lên như thủy triều, nàng a mộ tiếng, mặt lập tức đỏ lên, đây nhất định là nhà anh ấy rồi, tối hôm qua mình nghe anh ấy hát, rồi mơ mơ màng màng, ngủ gật trên sô pha.
Sau đó, nàng bỗng nhiên nhấc chăn lên, nhìn về phía dưới, áo khoác ngoài không có, nhưng áo sơ mi vẫn còn, váy và tất đều hoàn hảo, hiển nhiên là không có gì xảy ra.
Đầu tiên, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó, nàng lại cắn môi đỏ, trong lòng lấy hơi khó chịu.
Lẽ nào nàng không có mị lực như vậy sao?
Nhưng nhớ lại dáng vẻ lạnh như băng của anh ấy trước kia, thì nàng liền bình thường trở lại, cảm thấy chuyện này rất bình thường, không có gì lạ.
Sau đó, nàng liền ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
“Ai nha! Giải thích với cha mẹ thế nào đây!”
Buổi tối hôm qua, tài xế đã chờ nàng ở bên ngoài để đưa nàng về, nhưng mà nàng một đêm không ra ngoài, chắc chắn tài xế sẽ nói cho cha nàng, vậy cha sẽ nghĩ thế nào đây? Khẳng định là sẽ nghĩ rằng có chuyện xảy ra rồi!
Nếu như mình nói với cha và mẹ là không xảy ra cái gì, vậy bọn họ có tin không?
Quỷ mới đi tin lời này!
Nàng che mặt, chán nản nói: “Mình có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch rồi!”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền vào, đến cửa thì dừng lại.
“Dậy chưa?”
Nàng kéo chăn lên, che nửa khuôn mặt, rồi đáp lại một câu: “Ừm!”
Khi thấy Diệp Mặc vẫn đứng ở cửa, ngại không dám vào, thì nàng lại khẽ gọi: “Anh vào đi!”
Cửa mở, Diệp Mặc ló đầu vào: “Ngủ có ngon không, muốn dậy chưa?”
Nàng bưng bít lấy nửa gương mặt, lại liếc trộm vào cái, rồi ngập ngừng nói: “Rất tốt, anh. . . chỗ này có bàn chải đánh răng mới không?”
Nàng cảm thấy mặt mình đã nóng bừng lên vì xấu hổ rồi.
Tối hôm qua, rõ ràng mình đã nói là chỉ ngồi một lát rồi sẽ rời đi, kết quả thì trực tiếp ngủ trên ghế sô pha, thật là mất mặt, lại nghĩ đến chuyện, tối hôm qua anh ấy bế mình lên cái giường này, thì mặt nàng lại càng đỏ hơn.
“Có chứ!”
“Vậy. . . tôi dậy đây! Mấy giờ rồi?”
“Chín giờ hơn!”
“Cái gì?” Nàng bỗng nhiên kêu lên một tiếng, rồi ngồi dậy: “Điện thoại di động của tôi đâu rồi?”
“Để tôi lấy cho cô!”
Diệp Mặc quay lại phòng khách để lấy điện thoại di động cho nàng.
Quả nhiên!
Lạc Băng Nhan vừa mở điện thoại ra xem thì thấy có mấy chục cuộc gọi nhỡ của Lâm Khê, mỗi sáng sớm, Lâm Khê đều sẽ qua đón nàng đến công ty.
“Thôi bỏ đi, dù sao cũng muộn rồi!”
Nàng lầm bầm một câu, lại đóng điện thoại di động, sau đó liền xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi đi ra ngoài, nàng vừa lau mặt, vừa ngại ngùng hỏi: “Tôi. . . tôi có thể tắm rửa không?”
Nàng là người khá thích sạch sẽ, dù là mùa thu thì sáng nào cũng phải tắm rửa, thay quần áo trong ngoài, nàng cảm giác quần áo đã mặc trên người cả ngày hơi không sạch sẽ, nên thấy không thoải mái lắm.
“Chờ lát nữa Lâm Khê mang quần áo đến, tôi thay xong thì đến công ty luôn!”
“Được! Vậy chờ một chút. . .”
“Anh có áo sơ mi nào rộng rãi không? Rộng một chút, tôi mặc một lát là được!”
“Có!”
Diệp Mặc đi lấy một chiếc áo sơ mi, nghĩ nghĩ thì lại lấy thêm một cái khăn mặt mới, rồi đưa hết cho nàng.
“Vậy . . . tôi đi tắm trước!”
Nàng cầm đồ xong liền quay người đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nàng cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Khê trước, sau đó mới bắt đầu cởi quần áo.
Nàng vừa cởi được vài cái cúc thì nơi sừng sững trước ngực đã bật ra, rồi run rẩy vài cái.
Nàng cúi đầu nhìn qua, lại dùng ngón tay ngọc chọc nhẹ vài cái, liền hé miệng cười.
“May mà có anh ấy, giờ thì không đau nữa rồi!”
Từ khi để anh ấy khám bệnh, lại học được bộ thủ pháp mát xa kia, thì ngày nào nàng cũng tự mát xa cho mình, đến giờ đã không còn đau nữa rồi, mà nàng còn có cảm giác, hình như làn da của mình cũng khá hơn nhiều, càng bóng loáng và non mềm hơn.
Hình như. . . còn to hơn một chút.
Cởi váy xong, bên trong là tất chân kéo đến eo, còn có thể nhìn thấy một mảnh viền ven ở bên trong.
Tắm rửa xong, nàng dùng khăn lau người, lại cầm cái áo sơ mi trắng ở bên cạnh lên để mặc vào, nàng vừa cúi đầu nhìn xem thì lại hơi ngơ ngác một chút, gương mặt cũng lập tức đỏ lên.
“Ai nha!”
Diệp Mặc rất cao, nhưng nàng cũng cao hơn 1m7, mặc dù nàng mặc áo sơ mi của anh ấy vẫn hơi rộng, nhưng lại không đủ dài, chỉ có thể che đến quá bẹn một chút, chỉ cần động tác hơi mạnh thì sẽ lộ sạch.
Nàng hơi do dự một chút, nhưng vẫn đi ra ngoài.
Chỉ cần nàng cẩn thận một chút, là sẽ không có chuyện gì.