“Tắm xong rồi à?”
Diệp Mặc vừa chuẩn bị bữa sáng xong, nghe thấy âm thành thì quay người nhìn một cái, lập tức giật mình.
Người ngọc trước mặt chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, vạt áo chỉ đến bắp đùi, lộ ra một đôi đùi ngọc thon dài thằng tắp lại hoàn mỹ, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cũng không che hết được dáng người xinh đẹp của nàng.
Chiếc áo sơ mi bị đường cong của nàng chống cho căng cứng, dưới eo lại rộng thùng thình, không nhìn thấy vòng eo uyển chuyển kia.
“Ừm!” Nàng nhỏ giọng đáp lại một câu, đôi tay ngọc thì mò xuống vạt áo, muốn kéo vạt áo xuống thêm một chút.
Diệp Mặc quan sát một phen, rồi nó: “Có phải hơi ngắn hay không? Hay là đổi cái khác nhé?”
“Không cần, cái này là được rồi!” Lạc Băng Nhan lắc đầu, nàng không muốn làm phiền Diệp Mặc nữa, với lại, nàng cảm thấy cái áo này cũng rất tốt.
Diệp Mặc lại nói: “Vậy cũng được! Đói bụng chưa, ăn chút gì đi!”
“Ừm!”
Lạc Băng Nhan chậm rãi đi đến bên bàn cơm, lại cẩn thận ngồi xuống.
Vừa cúi đầu nhìn, mặt nàng lại càng đỏ hơn, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo như một tòa băng sơn của nàng đã đỏ bừng lên như trái cà chua, chiếc áo sơ mi này không dài, đứng đã không che được bao nhiêu rồi, giờ vừa ngồi xuống thì lại càng giật gấu vá cai, nếu như anh ấy làm rơi thứ gì, lại cúi xuống nhặt thì chẳng phải là . . .
Nàng nghĩ đến đây thì không khỏi cảm thấy quẫn bách hơn, đôi đùi ngọc cố gắng khép chặt lại, không để lọt khe hở nào.
Trái tim nàng cũng bắt đầu đập thình thịch vì khẩn trương.
Trên đôi tay trắng kia đã nổi lên một lớp da gà.
Một lúc sau, nàng mới hơi trấn tĩnh lại một chút, gắp một miếng lên nếm thử, chân mày lập tức giãn ra, lại khen không dứt miệng.
“Ngon quá!”
Nàng mở miệng tán dương một câu, lại tiếp tục gắp với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc mà miệng đã phồng lên, hai bên môi đã bóng loáng dầu mỡ.
Cơm nước xong xuôi, uống vài hớp sữa chua, điện thoại di động của nàng liền vang lên, nàng cầm lên xem một chút, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi mở miệng nói với vẻ thẹn thùng: “Lâm Khê đến rồi! Anh. . . anh ra lấy giúp tôi với! Tôi sẽ vào phòng trong chờ.”
Nàng cũng không muốn để Lâm Khê nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Một chiếc Bentley dừng lại ở trước cửa phòng làm việc.
Lâm Khê cầm một túi quần áo, mở cửa bước xuống xe.
Cô nhìn về phía cửa phòng làm việc với ánh mắt cổ quái.
Sáng sớm ngày hôm nay, cô đã nhắn tin, gọi điện thoại cho sếp Lạc rất nhiều, nhưng lại không có ai trả lời, cô còn tưởng rằng sếp Lạc nhà mình ngủ quên rồi, nhưng mà, kết quả là sếp Lạc nhắn tin nói là đang ở bên này, còn nhờ cô đi lên nhà lấy bộ quần áo mới qua.
Có điều, không chỉ là quần áo ngoài, mà còn cả đồ lót nữa!
Xem ra, đại chiến đêm qua rất kịch liệt nha!
Sếp Lạc. . . quá trâu bò rồi!
Vậy mà cũng có thể bắt được!
Lâm Khê hơi kích động mà siết chặt hai bàn tay trắng, cô cũng vui mừng thay cho sếp Lạc nhà mình! Sếp Lạc cũng không dễ dàng gì, trước kia thì bị Diệp tiên sinh trực tiếp coi nhé, không thèm liếc mắt nhìn thêm một cái, trải qua một phen nỗ lực, rốt cuộc sếp Lạc cũng bắt được Diệp tiên sinh.
Phải biết, đối thủ của sếp Lạc chính là mỹ nữ xinh đẹp như tiên trên trời, Tô Thiên Hậu đấy.
Nghe nói, còn có một người cũng rất xinh đẹp, cũng không khác gì tiên nữ cả, chính là đối thủ cũ của sếp Lạc, vị Kỷ tiểu thư thần bí kia.
“Sếp Lạc cũng không dễ dàng mà!” Lâm Khê lại cảm khái một tiếng, rồi mới cất bước đi đến.
“Đến cùng là sếp Lạc chủ động hay Diệp tiên sinh chủ động đây? Là ai đẩy ai trước? Là sếp Lạc nhà mình sao? Thế nhưng mà, sếp Lạc có lá gan này sao? Không giống lắm! Có điều, chuyện này cũng khó nói, bởi vì Diệp tiên sinh đã cứu chủ tịch mà! Ân cứu cha nha!”
“Cộng thêm việc sếp Lạc đã thích Diệp tiên sinh rồi, sau đó thì. . .”
“Nhắc đến Diệp tiên sinh, không hiểu tại sao anh ta lại có y thuật cao siêu thế nhỉ? Thật là thần kỳ!”
Lâm Khê vừa lẩm bẩm xong thì đã đến trước cửa, liền vươn tay nhấn chuông.
Cửa vừa mở, Lâm Khê nhìn thấy gương mặt kia thì liền nhếch miệng, cười giảo hoạt: “Diệp tiên sinh!”
Trông khí sắc của Diệp tiên sinh có vẻ rất tốt, mà cũng phải thôi, trải qua một đêm xuân, tất nhiên là tinh thần sảng khoái rồi!
“Để tôi mang quần áo vào cho!”
Diệp Mặc đưa tay, nhận cái túi trong tay Lâm Khê.
Lâm Khê mở miệng nói rất sảng khoái: “Được được!”
“Ngồi đi!”
Diệp Mặc dẫn Lâm Khê vào nhà, lại đi đưa quần áo cho Lạc Băng Nhan, vài tiếng xột xoạt vang lên, chẳng mấy chốc Lạc Băng Nhan đã thay quần áo đi ra, trên người là một chiếc áo âu phục ngắn, váy zip ngang hông, lại thêm một đôi tất chân màu đen, cách ăn mặc rất chuyên nghiệp.
Nhưng kiểu dáng và nhãn hiệu lại hoàn toàn khác với bộ quần áo ngày hôm qua.
Phòng khách, Lâm Khê đứng dậy, nháy mắt ra hiệu với của mình.
“Sếp Lạc!”
Lạc Băng Nhan nhất thời đỏ mặt, nhưng cũng không giải thích gì thêm.
Nàng nhìn về phía Diệp Mặc, nhỏ giọng nói: “Vậy. . .tôi đi trước nhé!”
“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu, lại đưa hai cô gái ra ngoài.