Lão Mã nhìn thẳng vào ống kính, mở miệng hô hào.
“Tin tức tốt gì! Khoác lác, đều là khoác lác thôi!”
“Mọi người tuyệt đối không nên tin loại chuyện hoang đường này! Viện Sĩ thì sao vậy, Viện Sĩ thì sẽ không bị lừa sao?”
Bốn phía xung quanh cũng bắt đầu ồn ào.
“Đông Đằng này càng ngày càng không hợp thói thường! Trước đó thì nói là pin có đột phá, giờ lại nói là chip cũng có đột phá, thật sự coi người trong nước đều là kẻ ngu à! Yên tâm đi, bọn họ không lừa được tất cả mọi người đâu, giả chính là giả, không thật được!”
“Ấy! Mọi người ơi, lại có xe đến rồi, không biết đoàn xe này lại là ai đây!”
Khi Lão Mã đang làm ra vẻ chính trực đàng hoàng, thì chợt thấy có một đoàn xe đi đến, anh ta cũng lao qua đó theo đám người, lại kiễng chân duỗi cổ ra xem, khi thấy rõ những người kia thì toàn thân anh ta chấn động như bị sét đánh, gương mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
“Cái đệch! Đó không phải là . . .sếp Lương của Hoa Ký sao?”
“Còn kia là. . . Sếp Lôi!”
Đoàn người này, tất cả đều là đại lão trong giới kinh doanh, cũng đều là người trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật này.
Cả đoàn người này, không ai không phải nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.
Bên cạnh Lão Mã cũng toàn là tiếng ‘đệch đệch’ như vậy.
“Cái đệch! Bọn họ cũng đến sao?”
Không chờ mọi người tỉnh táo lại, thì lại có một chiếc xe đi đến, cửa xe vừa mở ra, người trong xe đi xuống, tất cả mọi người lại bắt đầu xôn xao, huyên náo.
Người trên xe này, tất cả đều là những nhân vật lớn ở Thiên Hải!
“Chuyện này. . .”
Lão Mã trợn tròn mắt, bờ môi run rẩy, nhưng nói không ra lời.
Anh ta hoàn toàn không thể tin nổi.
Đông Đằng này cũng chơi quá lớn rồi, mời toàn là các nhân vật kinh khủng, không sợ chơi không nổi, lấy đá nện chân mình sao?
“Người Đông Đằng ra rồi kìa”!
“Kia là tổng giám đốc Trần của tập đoàn Đông Đằng đúng không! Bên cạnh là. . .à, là tổng giám đốc Chu của công ty chất bán dẫn! Ồ, vậy người kia là ai?”
Lúc này, mọi người nhìn thấy có một đoàn người vừa đi ra khỏi tòa nhà, dẫn đến tất cả mọi người chỉ trỏ.
Trong đoàn người này còn có một người, đưa đến sự chú ý của tất cả mọi người.
“Là. . . người kia?”
Lão Mã cũng kiễng chân, rướn cổ để xem, rồi lập tức ngẩn ngơ.
Người đi đầu kia chính là một thanh niên cao lớn vô cùng đẹp trai, phong thần như ngọc, cũng chính là người thanh niên bọn họ nhìn thấy ban nãy.
Người thanh niên này là nhân viên của Đông Đằng sao?
Thế nhưng mà, tại sao người này lại dẫn đầu đoàn người, thậm chí còn đi trước cả mấy vị tổng giám đốc kia, giống như là người này mới là người quan trọng nhất, có địa vị cao nhất vậy!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lão Mã đã cảm thấy cực kỳ hoang đường!
“Người kia là ai?”
“Đẹp trai quá, nhìn giống như ngôi sao điện ảnh vậy!”
Bốn phía quảng trường lại là một mảnh xôn xao, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào bóng người kia.
Khi thấy bóng người kia đi qua, dừng lại ở trước người mấy người vừa xuống xe, lại nhiệt tình bắt tay, thì tiếng ồn ào trên quảng trường bỗng nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều đình chỉ hô hấp, trên mặt hiện lên vẻ rung động mãnh liệt, cùng với vẻ không thể tin nổi.
Vị này là người đầu tiên bắt tay, xem ra, vị này đúng thật là người có địa vị cao nhất, chắc hẳn là ông chủ của tập đoàn Đông Đằng rồi!
Thế nhưng mà, ông chủ của Đông Đằng lại còn trẻ tuổi như vậy sao?
Người này mới bao nhiêu tuổi chứ!
Đoán chừng cũng chỉ 23 24 tuổi mà thôi!
“Người này có lai lịch gì thế?”
“Quá trẻ tuổi rồi!”
Sau khi yên lặng ngắn ngủi, thì lại bắt đầu xôn xao.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở bốn phía cũng trở nên muôn hình muôn vẻ, có ghen tỵ, có hâm mộ, cũng có sợ hãi thán phục, cũng không có thể tin nổi.
. . . Nếu bỏ qua những tranh luận về pin trong thời gian gần đây, thì tập đoàn Đông Đằng này, không thể nghi ngờ gì là một trong những xí nghiệp khoa học kỹ thuật nổi tiếng nhất trong nước, gần như sắp đuổi kịp Hoa Ký, mà người cầm lái một tập đoàn khổng lồ như vậy, thế mà lại là một người trẻ tuổi ư?
Chuyện này, thực sự là khiến cho người ta cảm thấy khó tin.
“Viện Sĩ Ngô! Chào ngài! Chào ngài!”
“Sếp Lôi!”
Người thanh niên kia đi bắt tay với một đám người, lại trò chuyện nhiệt tình.
Mọi người ở bốn phía nhìn cảnh này thì đều hơi hoảng hốt.
Một người trẻ tuổi như vậy, lại có thể trò chuyện tự nhiên, vui vẻ với cả đám đại lão này.
“Đi đi đi, đi vào thôi!”
Đám người đi về phía tòa nhà, tất cả mọi người cũng ào ào đuổi theo.
“Đây là. . . chuyện gì thế này?”
Một đám Đại V trong vòng khoa học kỹ thuật vẫn thấy hơi hoảng hốt, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Trước đó, bọn họ nhìn thoáng qua thì còn tưởng vị này là người mẫu gì đó, còn cười đùa vài câu, nhưng mà kết quả, người ta lại chính là ông chủ của tập đoàn Đông Đằng, là một tỷ phú trẻ tuổi, tài sản cá nhân cao đến kinh người!
Lão Mã kia lấy lại tinh thần thì lại cười nhạo nói: “Người trẻ tuổi à, chẳng trách!”
Cũng bởi vì tuổi trẻ, cho nên mới to gán, mới dám làm mánh lới để gạt người.
Trong lòng anh ta oán thầm vài câu, lại điều chỉnh ống kính một chút, rồi cũng đi theo.