Những thủ phủ kia đều làm gì?
Game, tài chính, bất động sản, đồ uống. . .Tất cả đều là những ngành nghề không có chút hàm lượng kỹ thuật nào, rất dễ dàng bị thay thế, mà Diệp Mặc thì khác, Diệp Mặc làm chính là khoa học kỹ thuật cứng rắn, chỉ sợ Diệp Mặc cũng là người đầu tiên làm khoa học kỹ thuật mà trèo lên được vị trí thủ phủ.
“Diệp Mặc cũng quá trâu bò rồi!”
Lát sau, Dương Yến trực tiếp gọi điện thoại đến, cô cũng kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Bạn xem chưa, đám dân mạng đều khen Diệp Mặc là niềm kiêu ngạo của Hoa quốc, còn khen Diệp Mặc quá đẹp trai, ngôi sao hay minh tinh gì đó đều là cặn bã khi đứng trước mặt Diệp Mặc!”
“Ha ha, mình hưng phấn quá, sau này mình phải chụp chung với Diệp Mặc vài kiểu ảnh, rồi đăng lên vòng bạn bè để trang bức mới được, đảm bảo sẽ có rất nhiều người hâm mộ mình, ai bảo mình may mắn, có người bạn học trâu bò như vậy chứ!”
“Mình nói với những người khác mà bọn họ còn không tin! Lần sau, mình sẽ cầm ảnh chụp để đập vào mặt họ!”
Dương Yến vẫn rất hưng phấn nói: “Tư Vi, bạn nói xem, có truyền thông, phóng viên nào đến phỏng vấn chúng ta không? Chúng ta là bạn học cấp ba của Diệp Mặc, rất có giá trị phóng vấn mà! Đúng rồi, không biết thầy Từ đã biết tin này chưa, lát nữa mình sẽ nói cho thầy biết, nói không chừng còn có phóng viên đi phỏng vấn thầy Từ ý chứ.”
Phó Tư Vi cười nói: “Phỏng vấn chúng ta? Không thể nào!”
“Làm sao lại không thể, những danh nhân kia đều bị đám phóng viên phỏng vấn đám bạn học còn bé, thậm chí cả giáo viên nhà trẻ nữa kìa!” Dương Yến cười, lại có chút hâm mộ, nói: “Mình nhắn tin cho thầy Từ đã, để thầy vui một chút.”
Trường cấp ba trong huyện, Từ Hoành Tài đang chấm bài thi, ông cầm điện thoại di động lên đọc tin nhắn thì lập tức ngẩn ngơ, lại cuống quít mở hot search ra xem thì nghẹn họng nhìn trân trối.
“Cái gì thế này, Diệp Mặc lại. . .?”
Ông ngây người nửa ngày, rồi vỗ bàn đứng bật dậy, khuôn mặt đã đỏ bừng lên vì hưng phấn.
“Xem đi, đây chính là người học sinh rất giàu có mà lần trước tôi nói đến, mọi người nhìn xem, cậu ấy giỏi đến mức nào chứ! Ngay cả đài truyền hình trung ương cũng muốn phỏng vấn, tối nay còn được lên cả bản tin thời sự nữa!”
“Tôi đã sớm nhận ra đứa bé này không tầm thường rồi, khi đó tôi đã cảm thấy người học sinh này của mình là người làm chuyện lớn, mọi người thấy chưa, ánh mắt của tôi vẫn không tệ mà! Đây chính là niềm kiêu ngạo của trường học chúng ta đấy!”
Ông hưng phấn đi cho các giáo viên khác xem tin tức này.
Thoáng chốc, toàn bộ văn phòng đều oanh động, tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ trường học cũng bị oanh động.
Ngọc Long Loan.
Mẹ Diệp đang rửa rau ở ngoài sân, bà rửa xong thì mới cầm vào nhà.
Đám rau củ này đều được hái từ nông thôn, thuần thiên nhiên, không có hóa chất.
Lúc không có chuyện gì làm, thì bà thích đưa cha mẹ đi dạo loanh quanh dưới thôn, mỗi lần đi đều sẽ mang một số đồ ăn về.
Tiểu Mặc bây giờ, chính là thủ phủ của cả huyện, người người đều biết chuyện này, lần trước còn vì Tiểu Mặc mà tổ chức giỗ tổ, thằng bé là niềm kiêu ngạo của cả thôn, nên mỗi lần bà trở về thì cả thôn đều rất náo nhiệt.
Bà nhìn thoáng qua thời gian, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho chồng mình để hỏi xem tối này ông ấy thích ăn gì, nhưng bà vừa cầm điện thoại di động lên thì tiếng chuông đã vang lên, hóa ra là Chính Đức gọi đến.
Bà nghe máy: “Chính Đức, có chuyện gì thế?”
Đầu dây bên kia truyền ra giọng nói kích động của Diệp Chính Đức: “Thúy Anh, chị và anh Chính Hoa lại gạt em đúng không?”
Mẹ Diệp nghe thấy thế thì hơi giật mình, mờ mịt hỏi: “Gạt cái gì cơ?”
“Chị không biết sao? Tiểu Mặc đã trở thành danh nhân ở trên internet rồi! Buổi tối này còn lên tivi nữa! Thúy Anh, chị có biết công ty tên là Đông Đằng của Tiểu Mặc không? Chị biết mà không nói cho em tiếng nào cả! Em cũng không ngờ Tiểu Mặc lại lợi hại đến như vậy đấy!”
“Thủ phủ của một huyện cái gì, theo em thì phải là thủ phủ cả nước mới đúng!”
Diệp Chính Đức nói xong thì lại nở nụ cười khổ.
Ông ta cảm thấy rất không chân thật, hoàn toàn giống với đang nằm mơ.
Mọi người trên internet nói, Đông Đằng này đã vượt qua Hoa Ký, đã trở thành xí nghiệp khoa học kỹ thuật số một cả nước, giá trị thị trường sau này phải mấy ngàn tỷ, mà Tiểu Mặc là ông chủ của công ty này, vậy tài sản cá nhân ít nhất cũng phải mấy trăm tỷ, có thể trở thành thủ phủ cả nước.
Với lại, tiền chưa phải là quan trọng nhất, chủ yếu vẫn là danh tiếng, vinh dự, tất cả mọi người đều nói Tiểu Mặc đã làm ra cống hiến to lớn cho quốc gia.
Nhà họ Diệp của bọn họ, thật sự là mộ tổ bốc khói xanh mà!
“Thật sao?”
Mẹ Diệp lại khẽ giật mình, trong lòng bà cũng hơi kinh ngạc, bà cũng nghe Tiểu Mặc nhắc đến cái công ty Đông Đằng này rồi, nhưng bà cũng không biết nổi tiếng hay nổi danh cái gì cả, ngay sau đó, bà liền hỏi hăn cẩn thận, rồi cũng mở Weibo ra xem một chút.
Bà ngồi xuống, ngón tay không ngừng ấn lên màn hình điện thoại, càng xem càng cười thỏa mãn, trong mắt cũng tràn đầy mừng rỡ và tự hào.