“Chị Quan, thực sự không ngờ rằng Chủ tịch Diệp lại thích nữ nhân thành thục như chị…ý em là, nữ nhân thành thục cũng rất có mị lực…”
Tiểu Hồng quan sát Quan Tuyết một chút, khi ánh mắt chạm đến cặp mông đầy đặn kia, thì chậc chậc tán thưởng.
Cũng là phụ nữ, nhưng không phải ai cũng có cặp mông như vậy, mông mình thì xẹp lép, hoàn toàn không có hương vị thành thục và sung mãn này.
“Em đang suy nghĩ cái gì thế.”
Quan Tuyết tức giận gõ lên trán Tiểu Hồng một cái.
“Phó tổng giám đốc Quan, chúc mừng chúc mừng!”
Có người tách đám người ra đi vào, đó chính là giám đốc của bộ môn phim truyền hình.
“Giám đốc Vu!”
Quan Tuyết vội vàng lên tiếng.
“Ấy ấy! Sau này gọi tôi là Lão Vu là được.” Giám đốc Vu cười nói.
Sau đó, lại có mấy vị phó giám đốc đi đến chúc mừng.
Quan Tuyết đành phải ứng phó từng người một.
Nàng hiểu, những người này chỉ đang giả vờ khách khí mà thôi, sau lưng không biết đang mắng chửi oán trách mình như nào.
Sua đó Quan Tuyết chen ra ngoài, rồi đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Trên người đi, tất cả mọi người đều vây xem, chỉ chỏ nàng.
“Thế mà cô ta còn nói cái gì mà, nữ cường nhân, không nịnh nọt…bla bla! Thực sự không ngờ cô ta lại là người như vậy! Có lẽ vụng trộm đã ngủ rồi cũng nên! Bằng không thì sao Chủ tịch Diệp có thể giao vị trí này cho cô ta chứ?”
“Nghe nói cô ta cũng đã hơn 30 tuổi rồi, chẳng lẽ Chủ tịch Diệp lại thích loại phụ nữ thành thục kiểu này sao?”
Không ít người đang bàn luận về Quan Tuyết, có vài câu bay vào trong tai của nàng, khiến cho nàng cực kỳ xấu hổ.
“Phó tổng giám đốc Quan, đến rồi à, mời vào trong.”
Trước cửa văn phòng Tổng giám đốc, Tề Diệu Huy đã đứng đợi ở đây từ trước, thấy Quan Tuyết đến thì mở cửa dẫn nàng đi vào trong.
Cạch-----
Cửa đóng lại.
Quan Tuyết nâng mắt lên, lại nhìn thấy người thanh niên có gương mặt đẹp trai đến mức khó tin này.
Anh ta đang ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, lưng quay về phía mặt trời, trên người còn có một tầng ánh sáng màu vàng, khiến cho dáng người cao lớn và uy vũ của anh ta trở nên giống như mộng ảo vậy.
Trong khoảnh khắc đó, Quan Tuyết nhìn đến mức ngây người.
“Sao thế?”
Diệp Mặc thấy Quan Tuyết ngẩn người tại chỗ thì kinh ngạc mà hỏi.
“A! Không, không có gì! Quan Tuyết lấy lại tinh thần rồi đi tới: “Chủ tịch Diệp, sao…sao ngài lại giao vị trí phó tổng giám đốc này cho tôi, tôi không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này! Tôi chỉ là một người chế tác mà thôi!”
“Bởi vì tôi không biết chọn ai! Hơn nữa tôi cảm thấy cô khá tốt, cho nên mới chọn cô.” Diệp Mặc cười nói.
Quan Tuyết lập tức hóa đá.
Chỉ vì cảm giác thấy mình khá tốt, cho nên đề bạt một người chế tác như mình vào vị trí phó tổng giám đốc?
Thế này có tùy tiện quá không?
Mà cũng đúng!
Đối với anh ta mà nói, thì việc này không đáng là gì cả, chỉ vì một chút hứng thú mà anh ta có thể ném ra vài tỷ NDT mua cả công ty này, cho nên việc này cũng chả có gì đáng ngạc nhiên.
Quan Tuyết nghĩ đến đây thì vỗ trán đầy bất lực.
“Phó tổng giám đốc Quan, cố gắng làm việc nhé.”
Diệp Mặc đứng lên rồi cười với nàng.
“Cô có vấn đề gì không hiểu, thì có thể học hỏi Tổng giám đốc Tề, quyết định vậy nhé, tôi đi trước đây.” Diệp Mặc nói xong thì cất bước đi ra cửa.
“Chủ tịch Diệp, ngài đi luôn à?” Quan Tuyết kinh ngạc.
“Tôi còn phải trở về chăm sóc bọn nhỏ nữa.” Diệp Mặc cười nói.
“Ngài có con rồi sao?”
Quan Tuyết hơi giật mình và ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Sao thế, chuyện này rất lạ à? Cô không có con, nhưng tôi thì có con rồi.” Diệp Mặc cười nói, rồi kéo cửa đi ra ngoài.
“Chủ tịch Diệp, tôi tiễn ngài xuống.”
Tề Diệu Huy ở cửa vội vàng khom người, dẫn Diệp Mặc đi về phía thang máy.
“Đúng rồi! Hôm đó anh ta cũng đẩy một chiếc xe trẻ con thì phải, khoan đã, câu nói cuối cùng của anh ta có ý gì? Anh ta cười nhạo mình là một gái ế nhiều tuổi chưa có con sao?”
Quan Tuyết càng nghĩ càng thấy khó chịu.
“Anh ta quả nhiên là một tên khốn kiếp!”
Quan Tuyết siết chặt nắm đám, khẽ cắn chặt răng, rồi lẩm bẩm nói.
Hôm đó, vứt danh thiếp của nàng ở ngay trước mặt nàng, hôm nay, lại chế giễu nàng nhiều tuổi, không có con, thật sự là quá ghê tởm.
Nhưng ngay sau đó nàng lại xì hơi.
Vừa nghĩ đến khuôn mặt vừa rồi, thì nàng không tức giận nổi nữa.
“Đúng là một tên khốn đẹp trai mê người.” Quan Tuyết thở dài.
Nàng cũng không biết, mình có một ông chủ như vậy là may mắn hay là tra tấn nữa.
Diệp Mặc về đến nhà, rồi mang theo bọn nhỏ đi đến phòng làm việc.
Thay tã xong, thì Diệp Mặc lại chơi với bọn nhỏ một lúc, rồi mới bắt đầu bận rộn.
“Hôm nay đổi một món nhạc cụ khác xem sao.”
Hôm trước Diệp Mặc đã luyện đàn piano, hôm nay Diệp Mặc muốn đổi một loại khác, dù sao thì chỉ cần là nhạc cụ thì loại nào cũng có thể gia tăng độ thuần thục của kỹ năng.
“Thử đàn tranh đi.”
Trong những nhạc cụ dân tộc, thì đàn tranh là nổi tiếng nhất.
Diệp Mặc chọn vài bài nổi tiếng, thử đánh vài lần, rồi mới bắt đầu live stream.
Lúc trước, quá trình làm đồ thủ công quá nhàm chán, cho Diệp Mặc cũng lười không muốn live stream, nhưng bây giờ luyện tập nhạc cụ, thì có thể để cho mọi người thưởng thức âm nhạc.
“Con hàng này lại live stream rồi!”
Rất nhiều fan đều nhận được thông báo, liền nhanh chóng đi vào.
“???”
Khi bọn họ nhìn rõ ràng thì đều sợ ngây người.
Không phải là đàn piano?
Con hàng này bày ra một cái đàn tranh làm gì?
Chẳng lẽ con hàng này con biết đánh đàn tranh nữa?