Văn phòng tổng giám đốc.
Diệp Mặc cau mày nhìn vài phần tài liệu ở trước mặt.
Mấy người này đều là ứng cử viên của vị trí phó tổng giám đốc.
Nhìn lý lịch thì có vẻ như không khác gì nhau lắm.
“Anh có ý kiến gì không?”
Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn về phía Tề Diệu Huy hỏi.
“Việc này…” Tề Diệu Huy nhất thời cũng rất khó xử.
Tề Diệu Huy không biết tính cách vị chủ tịch Diệp này như nào, chẳng may mình nói ra thì chủ tịch Diệp lại nghĩ mình kết bè kéo phái, vậy thì sẽ không hay cho lắm.
Lúc này nên ngậm miệng, để cho chủ tịch Diệp tự quyết định mới là biện pháp tốt nhất.
“Chủ tịch Diệp, chuyện này ngài tự quyết định là được.”
Diệp Mặc đành phải cúi đầu xem lại những tài liệu này một lần nữa.
“Không còn ứng cử viên nào nữa đúng không?”
“Những người còn lại thì không đủ tư lịch.”
Diệp Mặc để tài liệu xuống, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, bắt đầu suy nghĩ.
“Chủ tịch Diệp, nếu ngài không chọn được, thì cũng không cần chọn những người này, ngài muốn chọn ai cũng được.” Tề Diệu Huy đợi mãi không thấy Diệp Mặc quyết định, đành phải nói ra.
“Tùy tiện chọn một người cũng được à?” Diệp Mặc hơi giật mình.
“Tất nhiên, toàn bộ công ty đều là của ngài, ngài muốn cho ai lên làm, thì cũng chỉ cần một câu nói thôi.” Tề Diệu Huy cười nói.
“Được rồi, để tôi suy nghĩ một lát.”
Diệp Mặc lại chìm vào suy nghĩ.
Bỗng nhiên Diệp Mặc nở nụ cười, giống như nghĩ đến thứ gì đó: “Đúng là tôi có nghĩ ra một người.”
“Ồ? Là ai vậy?” Thần sắc của Tề Diệu Huy hơi thay đổi.
…….
Trong một văn phòng của bộ môn phim truyền hình.
Quan Tuyết vẫn đang chờ đợi.
Nàng gác đôi chân xinh đẹp lên bàn, nằm dài ra ghế, lúc thì nhìn lên trần nhà, lúc thì lại nhìn điện thoại di động để chờ tin tức.
Trong các nhóm Wechat đều có vẻ như rất an tĩnh, hiển nhiên là tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
“Còn chưa có tin tức gì à?”
“Thực sự là quá sốt ruột!”
Một lát sau, đã có người không nhịn được nên đã vào nhóm để hỏi.
“Vẫn chưa có gì! Văn phòng của Tổng giám đốc Tề vẫn đóng cửa, không có chút động tĩnh nào.”
Có người trả lời.
“Mọi người vội vàng như thế làm gì? Phải giống như tôi này, không tranh giành, không nịnh bợ, có phải thoải mái không!”
Khóe miệng Quan Tuyết cong lên, gõ chữ rất nhanh.
“Công việc mà, cần làm ra làm chơi ra chơi, nếu chỉ nghĩ đến nịnh nọt và đi cửa sau tìm quan hệ, vậy thì không hay đâu…”
Nàng vừa hưng phấn vừa gõ chữ dạy đời.
Đúng lúc này, có người @ nàng nói ra: “Đến phòng làm việc của tôi một chút, Chủ tịch Diệp muốn gặp cô!”
Quan Tuyết lập tức cứng đờ, gương mặt còn hiện lên vẻ nghi ngờ.
Lúc này Chủ tịch Diệp tìm mình làm gì?
“Tổng giám đốc Tề, có chuyện gì sao?”
Quan Tuyết trở lời một câu.
“Chủ tịch Diệp nói, để cho cô làm chức phó tổng giám đốc này!”
Ngay sau đó, Tề Diệu Huy đã trả lời.
Quan Tuyết nhìn thấy câu này thì đầu ong lên một tiếng, rồi lập tức trống rỗng, mê mang, kinh ngạc, không dám tin, chấn động… các loại tâm trạng mãnh liệt xông vào não.
Rồi sau đó là xấu hổ, quẫn bách, nhục mặt, ê chề…
gương mặt xinh đẹp của nàng lập tức đỏ bừng lên.
Vừa rồi, nàng vãn còn đang dạy đời trong nhóm chat, bảo mọi người đừng đi nịnh nọt, đi quan hệ cửa sau, rồi sau đó bắt đầu rêu rao mình là một nữ cường nhân chân chính, không dựa vào đàn ông, không nịnh bợ, bla bla…
Nhưng bây giờ, ai sẽ tin?
Nàng chỉ là một nhà chế tác phim truyền hình, còn không phải là phó giám đốc của bộ môn, thì mà lập tức được ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc công ty, đây chính là một bước lên trời nha!
Người nào sẽ tin rằng nàng không đi cửa sau?
Thậm chí bọn họ sẽ nghi ngờ, mình đã hy sinh nhan sắc, mình có một chân với vị Chủ tịch Diệp này nữa.
Bây giờ nàng có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
Trong nhóm chat đã mảnh yên lặng.
Nhưng ngoài văn phòng, thì mọi người đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Chị Quan!”
Một tiếng rít vang lên, một người chạy vào trong văn phòng.
Quan Tuyết bị dọa cho run người, lập ngã từ trên ghế xuống, nện một phát xuống mặt đất.
“Chị Quan, chị mừng quá nên ngã à.”
Tiểu Hồng kích động chạy đến đỡ Quan Tuyết dậy.
“Ai ui!”
Quan Tuyết giơ tay ra xoa xao cặp mông vểnh cao, tròn trịa của mình, khuôn mặt nàng đã đỏ bừng như đít nhỉ.
Mình vui mừng cái rắm thì có!
Quan Tuyết âm thầm hừ một câu.
Nhục mặt đến mức này rồi còn vui vẻ cái gì!
“Chị Quan, em thật sự không ngờ chị lại lợi hại như vậy, chưa gì đã nắm được Chủ tịch Diệp trong tay rồi, những lời chị vừa nói chắc là để mê hoặc mọi người đúng không.” Tiểu Hồng hưng phấn nói: “Đỉnh, chị Quan quá đỉnh rồi.”
Đỉnh…đỉnh cái đầu của em thì có!
Khóe miệng Quan Tuyết hơi co giật một chút.
“Chị Quan, chúc mừng chúc mừng!’
“Chị Quan thật lợi hại!”
Quan Tuyết vừa nhấc mắt lên, thì đã thấy ngoài cửa đã có rất nhiều người chen chúc lao vào, khiến cho nàng khóc không ra nước mắt.