Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 135 - Chương 135: Quan Tuyết: Tôi Không Thèm Nịnh Bợ Anh Ta!

Chương 135: Quan Tuyết: Tôi không thèm nịnh bợ anh ta! Chương 135: Quan Tuyết: Tôi không thèm nịnh bợ anh ta!

Sau đó, đã trống một vị trí phó tổng giám đốc.

Rất nhiều người đều muốn ngồi vào vị trí này, một đám người có cơ hội đều đang tranh đấu ngoài sáng trong tối, mùi thuốc súng rất dày đặc.

Tổng giám đốc Tề cũng không biết chọn ai, cho nen mới mời Chủ tịch Diệp đến chủ trì.

“Đến cùng thì Chủ tịch Diệp sẽ chọn ai nhỉ?”

“Không biết nữa! vị Chủ tịch Diệp này quá thần bí, không ai biết sở thích của ngài ấy là gì! Hình như Chủ tịch Diệp không quen ai ngoài Tổng giám đốc Tề thì phải.”

Tất cả mọi người đều đang bàn tán xem vị trí này sẽ rơi xuống đầu ai.

“Theo tôi thì giám đốc Lâm có nhiều cơ hội nhất.”

“Tôi cũng thấy thế, năng lực của giám đốc Lâm khá mạnh, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với Tổng giám đốc Tề, có lẽ Tổng giám đốc Tề sẽ nói họ anh ta vài câu.”

……

Trong khu làm việc của bộ môn phim truyền hình, một đám người đang tụ tập bàn tán rất nhiệt liệt.

Còn có không ít nhân viên nữ đang trang điểm và chỉnh sửa cách ăn mặc.

Trong văn phòng, Quan Tuyết ngồi trên ghế nhìn điện thoại di động.

Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo văn phòng, trên người là một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo khoác màu đen, bên dưới là một cái váy zip, trên đôi chân thon dài thẳng tắp là một đôi tất chân màu da, trông cực kỳ gợi cảm và mê người.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng chỉ trang điểm rất nhẹ, nhìn trông rất trang nhã và tịnh lệ.

Quan Tuyết ngồi vắt chân đọc tin tức ở trong các nhóm chat, khóe môi nàng hơi cong lên, cười rất thích ý.

Những người này, vì tranh giành vị trí phó tổng giám đốc mà sứt đầu mẻ trán, còn có người phí hết tâm tư phân tích sở thích của Chủ tịch Diệp, bàn luận xem mua quà gì để đi nịnh nọt vị Chủ tịch Diệp này,

Những người này thật sự là tục, quá tục!

Như mình có phải là tốt không, không màng danh lợi, không thèm quan tâm, tất cả phiền não đều sẽ rời xa mình.

Quan Tuyết xem một lát, thì duỗi lưng một cái, để lộ ra đường cong xinh đẹp từ eo xuống mông.

“Đi pha ly café đã.”

Quan Tuyết đứng lên.

Đôi giày cao gót 7cm khiến cho đôi chân xinh đẹp của nàng trở nên dài hơn, dáng người cũng càng thêm uyển chuyển.

Nàng cầm một gói café, rồi cầm theo một cái ly đi ra cửa.

“Tiểu Hồng, em đang làm gì thế?”

Quan Tuyết nhìn thấy một cô gái đang cầm gương trang điểm.

“Em đang trang điểm nha! Chị Quan, chị không biết à, hôm nay Chủ tịch Diệp sẽ đến công ty.” Tiểu Hồng nói.

“Anh ta đến thì có quan hệ gì với việc em trang điểm, chẳng phải em đã trang điểm qua rồi sao?”

Quan Tuyết khó hiểu hỏi.

“Đúng là em đã trang điểm qua, nhưng mà chỉ trang điểm nhẹ nên không đẹp lắm, chi nhìn em, mọi người đều đang trang điểm lại, tất cả đều muốn để lại ấn tượng tốt cho Chủ tịch Diệp mà.” Tiểu Hồng nói.

“Ấn tượng tốt cái gì, chị thấy em muốn quyến rũ anh ta thì có.”

Quan Tuyết liếc mắt, rồi đặt cái mông đầy đặt ngồi xuống mặt bàn.

Một cặp đùi đẹp thuận thế mà nhếch lên.

“Ai nha! Đều giống nhau mà, chẳng lẽ chị Quan không muốn sao? Chủ tịch Diệp đẹp trai như vậy, còn rất giàu có nữa.” Tiểu Hồng cười nói.

“Chị không thèm.”

Quan Tuyết cười nhạo, nói với giọng khinh thường.

“Chị Quan, coi như chị không muốn quyến rũ thì cũng phải nịnh nọt anh ta một chút chứ! Chỉ cần Chủ tịch Diệp vừa lòng, thì chị có thể thăng chức rồi.” Tiểu Hồng vừa nói vừa cầm bút chì kẻ lông mày.

“Nịnh nọt? Quan Tuyết chị mà cần phải đi nịnh nọt người khác à? Chị làm việc dựa vào năng lực, chứ không phải là nịnh bợ.”

Quan Tuyết khoanh tay trước ngực, nói với giọng khinh thường.

“Xưa nay chị chưa từng nịnh nọt kẻ nào, hôm nay chị cũng sẽ không đi nịnh nọt vị Chủ tịch Diệp này, để cho những người muốn tranh chức phó tổng giám đốc và thăng chức đi nịnh nọt anh ta đi.”

“Chị Quan, chị quá trâu.”

Tiểu Hồng nghe thấy thế thì giơ ngón tay cái lên, trong lòng cũng cảm thấy tôn kính.

“Đó là dĩ nhiên, em phải học chị, đừng có đi học mấy người tục kia.”

Quan Tuyết cười rất đắc ý, rồi cầm theo cái ly đứng lên rời đi.

Pha café xong, nàng trở về văn phòng của mình.

“Mọi người quá tục rồi.”

“Phải giống như tôi này, sẽ không đi nịnh nọt anh ta.”

Quan Tuyết cầm điện thoại di động, vừa đọc tin tức vừa gõ chữ.

Quan Tuyết cảm thấy, so với những người này, thì hình tượng của mình cao lớn và thần thánh hơn nhiều.

Quan Tuyết mình, mới thực sự là nữ cường nhân, từ xưa đến này không bao giờ nịnh bợ kẻ nào, cũng không thèm dựa vào nam nhân nào, chỉ dùng năng lực của bản thân để đi đến vị trí ngày hôm nay.

“Chủ tịch Diệp đến rồi!”

“Vẫn là chiếc Khôngenigsegg kia, đang đỗ ở cửa rồi.”

“Chủ tịch Diệp đang lên rồi!”

“Chủ tịch Diệp trực tiếp đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc Tề…”

Một lát sau, mọi người trong nhóm bắt đầu thông báo động tĩnh của Chủ tịch Diệp.

“Rốt cuộc thì anh ta sẽ chọn ai nhỉ?”

Giờ phút này, Quan Tuyết cũng có chút tò mò.

Nàng ngửa người ra sau, nhấc đôi chân xinh đẹp lên, đặt lên trên mặt bàn, rồi ngồi chờ đợi tin tức.

Bình Luận (0)
Comment