Thành phố H.
Trung tâm thương mại, trong một tiệm bán quần áo.
Tống Giai bận rộn một lúc thì ngồi xuống nghỉ ngơi, khi nhìn thấy cửa hàng vắng tanh thì lại ngơ ngác một lúc.
Từ khi cô mở cửa hàng, thì việc kinh doanh vẫn khá tồi tệ, lúc đầu còn mở năm cửa hàng, nhưng hiện giờ chỉ còn lại một cái này, cô cũng không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu.
Vinh Cường, rốt cuộc cũng rời khỏi cô.
Tất cả đều là vì chuyện của em trai Văn Kiệt, khi đó, Vinh Cường đã có tâm trạng không vui, còn phất tay áo bỏ đi, sau đêm đó, vất vả lắm mới hòa hoãn lại một chút, thì ngày nào mẹ cũng oán trách, cuối cũng, vẫn cứ là ly hôn.
Vinh Cường chỉ để lại cho cô căn nhà kia và một ít tiền.
Chút tiền này, thì làm sao mà đủ xài chứ!
Trước kia, đã quen với việc vung tay quá trán, đã quen với cuộc sống ngợp trong vàng son, đột nhiên lại không có tiền, cô thấy cực kỳ khó chịu.
Còn cả cha mẹ nữa, ngày nào cũng mắng Vinh Cường, mắng Vinh Cường keo kiệt, không có lương tâm. . . nói chúng rất khó nghe, mỗi lần nhắc đến em trai ở trong tù, thì lại khóc sướt mướt, lấy nước mắt rửa mặt.
Thỉnh thoảng, hai người họ lại mắng Diệp Mặc, mắng Diệp Mặc không bằng heo chó, hại cả nhà mình.
Có nhiều khi, cô cũng không muốn về nhà, bởi mỗi khi trở về, thì đều cảm thấy cực kỳ bực mình.
Vừa nghĩ đến Diệp Mặc thì Tống Giai lại hoảng hốt, lại thấy nhói nhói ở ngực.
Cô đưa tay, ấn ấn vào ngực mình, lông mày liền hơi nhíu lại.
Đột nhiên, có nhân viên cửa hàng cầm điện thoại di động chạy qua, hứng thú bừng bừng mà đưa cho Tống Giai xem.
“Bà chủ, bà chủ, chị xem này, người này quá đẹp trai!”
“Không phải ngôi sao minh tinh gì đâu! Người này là ông chủ của tập đoàn Đông Đằng, cực kỳ giàu có! Tập đoàn này làm chính là công nghệ cao như pin, chip. . . nghe nói, tối nay còn được lên cả bản tin thời sự nữa!”
“Người này cực kỳ lợi hại, tất cả mọi người đều nói anh ta sẽ là thủ phủ tiếp theo! Hình như anh ta chỉ mới 24 25 tuổi thôi! Còn trẻ như vậy mà đã là thủ phủ rồi, chắc hẳn đây là người đầu tiên trong lịch sử rồi!”
Tống Giai lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn vào điện thoại di động.
Ngay sau đó, hai mắt của cô liền đọng lại, sắc mặt cũng từ từ cứng đờ.
Cô ngồi ngây ngốc rất lâu mà vẫn không động đậy, chỉ là gương mặt xinh đẹp và trẻ trung kia đã từ từ lộ ra một mảnh tái nhợt.
Lại rất lâu sau, đôi môi đỏ của cô hơi mấp máy, lẩm bẩm một tiếng như đang nói mớ: “Là. . . người đó!”
……
Tống Giai lấy chìa khóa, mở cửa nhà.
“Về rồi đây!”
Trong nhà, Vương Diễm liền nhíu mày quay đầu nhìn qua, bà ta lập tức tỏ thái độ: “Mày không đi thăm em mày à, đây chính là em ruột của mày đấy! Sao mày lại không có lương tâm như vậy chứ, hôm nay, Văn Kiệt còn hỏi mày nữa!”
Tống Giai đi vào trong, cũng không trả lời, cũng không thèm nhìn bà ta.
Vương Diễm lại nhíu mày chặt hơn, có chút không vui.
Con ranh con này lại dám tỏ thái độ với mình?
“Mày nói chuyện đi, câm rồi à? Ngày nào cũng đi đến cửa hàng làm gì, nơi đó có thể kiếm được mấy đồng tiền chứ! Đóng cửa đi thì hơn, đỡ phải thua lỗ thêm tiền! Mày nên đi ra ngoài dạo chơi nhiều vào, vậy còn có thể quen biết thêm vài người đàn ông tốt, rồi nhanh chóng kết hôn đi!”
“Mày còn trẻ, lại chưa có con, vẫn còn rất nhiều người muốn kết hôn!”
Vinh Cường ra đi là lỗi của bà ta sao? Rõ ràng là do tên Vinh Cường này không tốt, Văn Kiệt xảy ra chuyện mà tên này cũng không giúp, còn oán trách nhà bà ta, khi ly hôn thì chỉ cho chút tiền nhỏ, làm bà ta tức gần chết.
Ly hôn thì ly hôn, lại tìm một người có tiền là được chứ sao! Con gái còn trẻ, lại xinh đẹp, không lo không gả được!
Bà ta trừng mắt nhìn con gái của mình một chút, rồi hầm hừ nói: “Được rồi, không trông cậy vào mày, tao đi tìm cho mày vậy! Vài ngày nữa tao sẽ nhờ người giới thiệu cho mày, kẻ có tiền vẫn còn rất nhiều! Tuổi tác lớn một chút cũng không sao!”
Sau đó, bà ta lại tiếp tục lẩm bẩm.
“Vinh Cường kia cũng không phải thứ gì tốt, mà Diệp Mặc kia cũng chẳng phải thứ gì cả, thằng nhãi con, bạch nhãn lang, ngủ với con nhà người ta lâu như vậy mà còn không nỡ bỏ chút tiền lễ hỏi, còn dám trả thù nữa, Văn Kiệt chính là bị tên khốn này hãm hại!”
“Loại người này, sẽ bị báo ứng!”
Vừa mới nhắc đến tên nhãi kia, bà ta liền nghiến răng nghiến lợi, lại mắng thêm vài câu, “Nói không chứng, hiện giờ tên khốn này cũng không sống tốt đâu!”
Lời này vừa dứt, bên kia liền có tiếng cười nhạo vang lên.
“Ôi!”
Vương Diễm hơi giật mình, bà ta còn tưởng mình nghe nhầm, liền quay đầu nhìn qua chỗ con gái mình, chỉ thấy ánh mắt trêu tức và nụ cười mỉa mai kia.
“Mày. . .mày cười cái gì!” Bà ta lại nổi nóng, liền rống lên.
Tống Giai cười nhạo: “Người đó sống vẫn rất tốt đấy! Mẹ vẫn không biết đúng không! Hiện giờ, người đó đã là danh nhân được lên cả ti vi nữa rồi! Hiện giờ, tất cả internet đều bàn tán về anh ta, anh ta còn sắp thành thủ phủ rồi kìa!”
“Cái. . .cái gì?”
Sau khi nghe xong thì Vương Diễm liền ngẩn ngơ, tiếp theo lại cười: “Làm sao có thể! Chỉ bằng tên đó mà cũng đòi làm thủ phủ! Có phải mày bị ngu rồi không!”
“Tự mẹ xem đi!”
Mặt Tống Giai không thay đổi, cầm điện thoại di động lên, rồi mở Weibo ra.