Vương Diễm cầm điện thoại di động lên xem, ngay từ đầu, bà ta còn có chút khinh thường, cảm thấy con ranh này nói vớ nói vẩn, nhưng mà xem được một chút thì sắc mặt bà ta liền ngưng trọng, tiếp đó, thì lại trở nên tái nhợt.
“Chuyện này. . .chuyện này. . . là giả! Không phải là có thể photoshop sao! Điều này . . . không thể nào là thật được!”
Hai mắt bà ta dần dần mở to, tràn đầy vẻ kinh hãi mà không tin.
Bà ta hoàn toàn không thể nào tin tưởng nổi, cũng không thể nào tiếp nhận nổi chuyện tên khốn Diệp Mặc kia lại trở thành danh nhân oanh động cả nước, còn được mọi người tâng bốc, thậm chí, còn sắp trở thành thủ phủ gì đó.
Một thủ phủ hơn 20 tuổi?
Chuyện này, quả thực là hoang đường đến cực điểm!
Mà chuyện càng hoang đường hơn là, tên thủ phủ trẻ tuổi khốn khiếp này, lại suýt nữa trở thành con rể của bà ta, nhưng bởi vì bà ta chê tên này nghèo hèn, không có tiền đó, cho nên đã đá đi.
“Không. . . không thể nào! Chuyện này không phải là thật!”
Toàn thân bà ta run rẩy, hai tay run còn kịch liệt hơn, sắc mặt thì đã trắng bệch như tờ giấy.
“Không thể nào? Ôi ôi!” Tống Giai lại cười nhạo, vẻ mỉa mai trong mắt lại càng đậm hơn.
‘Tên khốn. . . tên khốn này. . . không thể nào!” Vương Diễm lại thì thào, tiếp đó, bà ta lại hét ầm lên như một mụ điên: “Chuyện này không thể nào là thật!”
Bà ta lại oán hận: “Dựa vào cái gì. . .dựa vào cái gì, tên khốn đó hại nhà chúng ta thảm như vậy mà vẫn có thể phong quang như thế!”
Tống Giai tiến lên phía trước, mặt vẫn không biểu tình, đưa tay lấy điện thoại di động của mình.
Vương Diễm ngẩng đầu lên nhìn, lại mở miệng: “Mày. . .mày nhìn tao như thế làm gì? Tất cả đều tại tên khốn đó, có tiền như vậy còn không nói cho chúng ta biết, ai biết tên khốn đó sẽ giả nghèo chứ! Hả? Chính mày cũng chê nó nghèo còn gì!”
Tống Giai chỉ tay về phía cửa, dứt khoát nói: “Cút ra ngoài, bà và cha mau cút về nhà của hai người đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa.”
“Đúng! Khi đó tôi cũng chê anh ấy nghèo, tôi là tiện nhân, không hiểu được trân trọng người trước mắt, tôi thừa nhận là tôi sai, nhưng các người thì sao, các người còn ghê tởm hơn!”
“Bà có từng coi tôi là con gái của mình không? Tiền lễ hỏi vừa đến tay, bà đã cầm đi mua nhà cho con trai của bà, vì tiền, bà còn giới thiệu cho tôi một ông già.”
“Ngày nào bà cũng há miệng ngậm miệng Văn Kiệt Văn Kiệt, trong mắt các người, chỉ có đứa con trai bảo bối kia thôi, còn tôi chỉ là đứa con ghẻ mà thôi! Tôi vừa ly hôn, bà lại bảo tôi đi kết hôn luôn? Sao, lại muốn tìm người già hơn à?”
“Còn nữa, nếu không phải vì bà, thì Vinh Cường sẽ rời đi sao? Tôi đã chịu đủ rồi, hôm nay, các người cút ra khỏi nhà tôi, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa!”
Vương Diễm ngây dại!
Bà ta trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể tin nổi con gái của mình lại dám nói chuyện với mình như thế, lại còn bảo bà ta cút ra ngoài nữa.
Vương Diễm đứng lên, bắt đầu gào thét.
“Mày. . .cánh mày cứng cáp rồi đúng không? Dám nói chuyện với tao như vậy à, tao là mẹ mày, đẻ ra mày, nuôi mày lớn, Văn Kiệt là em trai mày, mày lại còn ghen tỵ với nó?”
“Nó có thể nối dõi tông đường, mày làm được không? Mày nhường nhịn nó một chút, hy sinh cho nó một chút, thì đã sao chứ?”
“Còn nữa, căn nhà này không phải của một mình mày, . . . chờ mày lại kết hôn, thì cũng không cần ở nơi này nữa, căn nhà này sẽ để làm phòng cưới cho Văn Kiệt, chờ nó ra tù thì sẽ phải kết hôn sinh con nữa!”
“Nó là người đã đi tù, không có căn nhà tốt thì ai sẽ muốn gả cho nó chứ!”
Tống Giai nghe đến đây thì tay cầm điện thoại di động run lên, trong lòng cũng dâng lên một cỗ tuyệt vọng, cùng với bi thương đến thấu xương.
Ngay cả căn nhà này, mà bọn họ cũng không muốn buông tha sao?
Cô liền quay người xông vào nhà bếp, cầm một con dao bếp ra, rồi quát to: “Bà… có đi hay không?”
Vương Diễm giật nảy mình, lùi về sau vài bước, mặt cũng đã trắng bệch.
“Giai Giai, con. . .con điên rồi à! Con. . .con tỉnh táo lại một chút!”
“Bà cút ra ngoài cho tôi!” Tống Giai giơ dao lên, hai tay cũng run rẩy kịch liệt hơn.
“Giai Giai, con đừng đùa nữa!”
Vương Diễm vẫn không dám tin tưởng, nhưng vừa thấy Tống Giai đi tới thì bà ta vẫn bị dọa cho lùi lại phía sau, lùi ra đến tận cửa, rồi ra khỏi cửa.
Rầm!
Tống Giai sập cửa lại, rồi khóa trái.
“Giai Giai! Con tỉnh táo lại một chút, dù sao mẹ cũng là mẹ con, Văn Kiệt cũng là em trai con mà, con đối xử tốt với nó, sau này nó cũng sẽ tốt với con mà!”
“Giai Giai, con bình tĩnh hơn chưa? Mở cửa đi!”
“Giai Giai. . .”
Ban đầu, giọng nói ngoài cửa vẫn là cầu khẩn, nhưng dần dần, Vương Diễm đã không còn kiên nhẫn nữ, liền mở miệng mắng chửi.
“Con ranh con thối tha này, mau mở cửa cho tao! Mày có lương tâm hay không! Mạng của mày là người làm cha mẹ như chúng tao cho, mày không biết hiếu thận à! Tao cũng có bắt mày làm gì quá đáng không? Đồ ích kỷ, bạch nhãn lang!”
Rầm rầm rầm.
Bà ta còn nện cửa, lại càng mắng càng khó nghe hơn.
Trong nhà, Tống Giai ném dao qua một bên, dựa vào tường, lại chán nản ngồi xuống, đau khổ mà bưng kín mặt khóc thút thít, rồi lại biến hành gào khóc.