Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1372 - Chương 1372. Vệ Nhất Luân: Mọi Thứ Của Cha Đều Là Của Con!

Chương 1372. Vệ Nhất Luân: Mọi thứ của cha đều là của con!
Chương 1372. Vệ Nhất Luân: Mọi thứ của cha đều là của con!

Đế Kinh.

Biệt thự nhà họ Vệ.

Vệ Nhất Luân lái chiếc Ferarry mui trần của mình vào cổng chính, rồi dừng lại trong sân.

Anh ta vừa ngâm nga bài hát vừa bước xuống xe, lại xách một đống túi từ trên ghế lại phụ xuống, tất cả đều là những mặt hàng cao cấp như Chanel, Hermes. . .

Vừa vào nhà, anh ta lên thẳng tầng hai, tâm trạng lại càng thêm vui vẻ.

Mấy hôm nay, cha anh ta đi Thâm Thị để xử lý vài việc nên không có nhà, nhưng mẹ nhỏ lại ở nhà, đây không phải là cơ hội ngàn năm có một sao!

Vừa nghĩ đến mẹ nhỏ, cảm xúc của anh ta lại bành trướng, máu nóng cũng dâng lên, trong đầu cũng xuất hiện dáng người thướt tha và những đường cong ngạo nghễ, bờ eo thon thọn mê người, còn cả cặp mông to đầy đặn. . .

Đương nhiên, còn cả đôi chân thon dài và gợi cảm kia nữa, đôi chân đó vừa mềm mại lại vừa bóng loáng, anh ta vẫn nhớ rõ cảm giác mất hồn khi được chạm vào nó.

Còn có ngày hôm đó, anh ta nhìn thấy phong cảnh bên trong váy ở dưới gầm bàn. . .

Ừng ực!

Vệ Nhất Luân chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn thân đều nóng lên.

Anh ta đi đến cửa phòng ngủ của cha mình, nhẹ nhàng hô lên một tiếng: “Mẹ nhỏ?” Bên trong vẫn không có tiếng động.

Liền đưa tay mở một khe nhỏ.

Qua khe hở nhỏ, anh ta nhìn thấy người ngọc đang nằm quay lưng về bên này ở trên giường trong căn phòng tối tăm, trên người còn có một lớp chăn mỏng manh, đem dáng người uyển chuyển phác họa ra.

Nhất là khi nhìn từ góc độ này, thì bờ mông kia thậm chí còn càng to lớn hơn.

Một đôi chân ngọc thon dài ở bên dưới lại trắng muốt như ngọc.

Ánh mắt Vệ Nhất Luân vừa chạm vào, thì không dứt được ra nữa.

Ừng ực!

Anh ta lại nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng sinh ra một loại khát vọng mãnh liệt, muốn ôm đôi chân ngọc này trong tay mà tùy tiện thưởng thức, nếu như có thể mặc thêm một đôi tất đen mỏng nữa thì sẽ càng thêm tiêu hồn.

Vệ Nhất Luân đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đi vào, lại trở tay đóng cửa lại.

Anh ta vứt mấy cái túi lên ghế sô pha, lại đi qua, ngồi xuống bên chân người ngọc, lại cúi đầu đánh giá gương mặt xinh đẹp đang ngủ say kia, mặc dù người ngọc đang ngủ, nhưng dung mạo vẫn hết sức yêu diễm, khóe mắt vũ mị và đôi môi đỏ căng mọng đầy đặn kia lại càng thêm câu hồn.

Mà trong những giấc mơ và tưởng tượng của anh ta, thì gương mặt này lại càng mê người, càng phóng đáng, và càng tiêu hồn hơn.

Vệ Nhất Luân nhìn chằm chằm vào gương mặt này một lát, lại cúi người, ngửi hương thơm trên người mẹ nhỏ, một mùi nước hoa yêu dã mà mê người liền cui vào khoang mũi, khiến cho thần kinh của anh ta càng thêm nhiệt liệt hơn.

Dọc theo mái tóc đen kia xuống dưới, lại lướt qua đồi núi, thẳng tới đôi chân ngọc oánh nhuận kia.

Anh ta không nhịn được nữa, liền đưa tay qua sờ.

Người ngọc hơi nhăn mày, như đã cảm nhận được gì đó, liền mở đôi mắt đẹp để nhìn qua, dáng vẻ lười biếng này lại tăng thêm vài phần yêu diễm.

Vương Kiều Kiều cũng không giật mình kêu lên, mà chỉ oán trách một tiếng, rồi đem chân co vào trong chăn.

Thằng ranh con này rất to gan, khi cha của cậu ta còn ở nhà thì cũng dám giở trò mèo rồi, lúc nào cũng mượn cớ để chạm vào người mình, hoặc là vụng trộm nhòm ngó dưới vày mình, hiện giờ cha của cậu ta không ở nhà, thì gan lại càng to hơn rồi.

“Làm gì thế, để người ta ngủ!” Vương Kiều Kiều thì thầm một tiếng, lại nhắm nghiền mắt lại.

Vệ Nhất Luân thấy mẹ nhỏ không tức giận liền nhếch miệng cười, gan cũng bắt đầu to hơn, liền tiến sát lại mặt cô ta, cười nói: “Mẹ nhỏ, con lại mua cho mẹ mấy món quà, mẹ dậy xem đi kìa!”

Vương Kiều Kiều mở mắt ra, tức giận nói: “Lại là giày à?”

“Không phải, là quần áo với trang sức!”

Vệ Nhất Luân cười hì hì nói, lại đem mặt chôn vào mái tóc kia, rồi tham lam hít hà.

“Vậy thì xem một chút!”

Vương Kiều Kiều đưa tay đẩy mặt của tên này ra, lại lười biếng ngồi dậy, vén chăn xuống, bên trong là một chiếc váy màu xanh da trời, chất vải khá mỏng manh, lại bó sát thân thể, lộ rõ những đường cong nóng bỏng và gợi cảm kia.

Hai dây đeo vai mỏng manh như sắp không gánh nổi sức nặng kia, lại lộ ra một mảnh trắng nõn nà.

“Chết đi!”

Vương Kiều Kiều thấy ánh mắt của Vệ Nhất Luân thì trợn trắng mắt, lại đẩy anh ta ra ngoài.

Chờ xem mấy món đồ kia xong, thì cô ta hơi gật đầu: “Cũng không tệ lắm, khá hơn trước rồi đấy!”

“Mẹ nhỏ, chờ sau này con có nhiều tiền hơn, thì sẽ mua cho mẹ nhỏ càng nhiều hơn, mẹ thấy thế nào?” Vệ Nhất Luân mỉm cười, lại vươn tay tóm lấy tay của Vương Kiều Kiều.

“Khi nào?”

Vương Kiều Kiều lại liếc mắt, rồi rút tay về.

“Sắp rồi! Y tế Vân Bang của con sắp kiếm được tiền rồi.” Nội tâm Vệ Nhất Luân hết sức khô nóng, dù cho mẹ nhỏ có trợn mắt thì cũng như phong tình vạn chủng, hết sức mê người, “Rất nhanh thôi, nó sẽ là bệnh viện thẩm mỹ số một cả nước! Đến khi đó, vị trí của cha cũng là của con! Cha đã già rồi, không được nữa, nên để cho con đến làm.”

Anh ta nói xong thì ánh mắt càng thêm càn rỡ, lại quét khắp cơ thể của người ngọc.

Hết chương 1372.
Bình Luận (0)
Comment