“Cậu. . .rất giỏi sao?” Vương Kiều Kiều nằm nghiêng, lấy một tay chống đầu, liếc xéo một cái, nói: “Thẩm mỹ viện số một cả nước? Cậu thắng được họ Diệp kia sao? Nhân Hoa của họ Diệp kia lợi hại như vậy, cậu thắng kiểu gì?”
“Đương nhiên là có thể!” Vệ Nhất Luân cười nói: “Bây giờ vẫn chưa phân thắng bại, nhưng mà, con có lòng tin sẽ thắng tên đó, tên đó chỉ may mắn một chút mà thôi, cũng không có gì đặc biệt hơn người cả! Cũng chỉ biết nịnh nọt nên kiếm được chỗ dựa cứng mà thôi, còn lại thì chẳng có bản lãnh gì, sao con phải sợ chứ!”
Vương Kiều Kiều bình tĩnh nói: “Vậy sao?”
Vận may tốt, biết tìm chỗ dựa, đây cũng là bãnh lĩnh đấy!
“Mẹ nhỏ, mẹ cứ chờ mà xem, con thắng là cái chắc, đến khi đó, mọi thứ của cha đều sẽ thuộc về con, cũng bao quát cả mẹ. . .” Vệ Nhất Luân nói xong thì đôi bàn tay lại không an phận.
“Vậy tôi sẽ chờ đến. . .Ai! Chết đi!”
Vương Kiều Kiều giận dữ kêu lên, lại đập một cái vào đôi tay kia: “Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo.”
Vệ Nhất Luân cười đắc ý, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Anh ta đóng cửa lại, liền đưa tay lên chóp mũi để hít hà một phen, còn lộ ra vài phần sau mê.
“Lát nữa ăn cơm với mẹ nhỏ, còn tối nay thì nên đi đâu chơi đây?”
Anh ta ngâm nga bài hát, lại suy nghĩ xem tối nay nên đi đâu chơi, mặc dù mẹ nhỏ rất mê người, nhưng trong thời gian ngắn vẫn không thể vào tay, cho nên vẫn phải đi tìm vài cô em để giải nhiệt.
“Ủa? Cha?”
Vệ Nhất Luân vừa xuống nhà, điện thoại di động liền kêu lên, vừa cầm lên xem thì thấy là điện thoại của cha.
“Cha, có chuyện gì thế ạ?” Anh ta nghe máy trong nỗi chột dạ, dù sao thì anh ta cũng vừa rời khỏi phòng của mẹ nhỏ xong.
“Hot search cái gì? Để con xem đã!”
Anh ta nghe xong thì mở to mắt, lại mở hot search ra xem một chút thì giật nảy mình, đôi mắt lại trừng càng to hơn.
“Chuyện này. . . làm sao có thể?”
Vệ Nhất Luân ngây người tại chỗ, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Họ Diệp kia còn là ông chủ của Đông Đằng sao, mà Đông Đằng này lại còn có đột phá trong lĩnh vực Chip, thậm chí còn có thể nhận được vinh dự vô thượng như được lên bản tin thời sự nữa!
Sau khi rung động xong, một cảm giác đố kị đến cực hạn lại dâng lên, anh ta xiết chặt nắm đấm, sắc mặt cũng ầm trầm xuống, nhưng trong lòng thì lại ghen ghét đến phát điên.
Vệ Triệu Minh đang ngồi ở trên xe để gọi điện thoại.
“Nhất Luân, thời gian gần đây, trong lòng cha thấy hơi bất an, luôn có cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.”
Bên kia, Vệ Nhất Luân cười nói: “Cha, có gì không đúng chứ!” Lại hừ một tiếng: “Tên nhãi này chỉ may mắn mà thôi! Làm cái gì cũng thành công! Đám dân mạng ngu si kia còn tâng bốc tên này lên tận trời nữa, tên nhãi này mà cũng xứng à?”
Giọng điệu của anh ta chua lòm, còn mang theo vài phần khinh bỉ.
Theo anh ta, thì Đông Đằng này cũng không khác gì Thần Châu kia cả, chỉ vừa bỏ tiền mua thì may mắn nên kỹ thuật đã đột phá, rồi tất cả công lao đều được tính lên đầu tên kia.
“Chính là một loại trực giác!” Vệ Triệu Minh cau mày nói, ông ta cảm thấy rất phiền muộn.
Lần này, ông ta trở về Thâm Thị thì luôn cảm thấy bầu không khí nơi này hơi thay đổi, nhưng lại không biết nó thay đổi ở đâu, luôn có một loại cảm giác khó nói thành lời.
Vệ Nhất Luân cười nói: “Cha, cha đừng lo lắng, mấy đối thủ kia có thể đè chúng ta nhất thời, chờ chúng ta nghiên cứu xong thì sẽ tốt thôi.”
“Có thể là vì nguyên nhân này!” Vệ Triệu Minh gật đầu.
Vệ Nhất Luân nói: “Cha, cha không cần lo lắng đâu, còn nữa, tên nhãi kia thế nào thì cũng không liền quan đến chúng ta! Mà tên nhãi đó có chỗ dựa mà, đây đâu phải bản lãnh của tên đó, mà phải là bản lãnh của chỗ dựa sau lưng tên đó mới đúng.”
“Cũng đúng!” Vệ Triệu Minh lại gật đầu.
Vệ Nhất Luân cười nói: “Cha, có lẽ đây là chuyện tốt, lĩnh vực chip này rất đốt tiền, tên nhãi đó sẽ không còn tiền để đấu với chúng ta nữa, chúng ta chỉ cần thêm chút sức nữa là có thể ăn một nửa thị trường rồi, là có thể ép được Nhân Hoa kia rồi.”
“Ừm! Công nhận là như vậy!” Vệ Triệu Minh đáp lời.
Ngành nghề chip này, đúng là rất đốt tiền, đầu tư phải tính bằng trăm tỷ trăm tỷ, tên nhãi kia có chỗ dựa ở sau lưng chống đỡ cho, nên mới có thể chơi một chút.
Có điều, ông ta nhìn thấy tên nhãi này được leo lên tivi, được mọi người tung hô thì vẫn rất khó chịu.
“Vậy được rồi, con đang ở công ty à? Ở nhà à, Kiều Kiều đâu? Được rồi, cha cúp trước đây!”
Hàn huyên thêm vài câu thì cúp điện thoại.
Cộc cộc.
Chân ngọc vừa rơi xuống đất, Vương Kiều Kiều ngồi dậy, liếc mắt nhìn về phía cửa rồi hé miệng cười.
Nói thật, thằng ranh con kia cũng rất có mị lực, dáng dấp đẹp trai lại còn có tiền, tương lai còn là chủ nhân của Vân Bang, đúng là để cho người ta hơi động lòng, chẳng qua là, so với họ Diệp kia thì vẫn kém nhiều lắm.