“Tích!”
Ngô Diệu Long quét thẻ, dẫn mọi người vào trong một gian phòng rộng lớn.
Trên tường là một chiếc màn hình to lớn, trên đó biểu hiện ra lít nha lít nhít những đồ án và số liệu khiến cho người nhìn hoa cả mắt, trong phòng còn có từng dãy từng dãy máy tính, tất cả mọi người trong phòng đều đang ngồi gõ chữ lạch cạch lạch cạch.
“Chủ tịch, nơi này là trung tâm an ninh mạng của chúng ta, nó không hề thua kém nhưng trung tâm an ninh mạng của các công ty lớn như Penguin. . . thậm chí còn lợi hại hơn.” Ngô Diệu Long giới thiệu với giọng tự hào.
Những công ty kia đều coi trọng hiệu quả và lợi ích, nhưng công ty nhà mình thì lại khác, ông chủ nhà mình có tiền tùy hứng, ra sức nện tiền, nên thiết bị và nhân tài đều là hàng đầu thế giới.
“Không tệ!” Diệp Mặc quan sát một vòng rồi gật gù.
Hắn nhìn về phía ba người Trác Tâm Nghiên ở một bên, cười nói: “Mấy vị, xin cứ tự nhiên.”
“Đa tạ!” Trác Tâm Nghiên mỉm cười, rồi nói một tiếng cảm ơn.
Thanh niên Lăng Phi kia thì xụ mặt, mở túi của mình ra, lấy một cái laptop rồi đặt lên mặt bàn trống.
Lại lấy dây dợ và một số thiết bị khác, sau đó mới mở laptop lên.
Lạch cạch lạch cạch!
Mười ngón tay của anh ta như đang nhảy múa trên bàn phím.
Trác Tâm Nghiên nhỏ giọng giới thiệu: “Lăng Phi là người được chiêu mộ đặc biệt, cậu ta là chuyên gia trên phương diện này, cũng có thể nói là một thiên tài máy tính, khi mười mấy tuổi thì cậu ta đã có thể hack vào rất nhiều website lớn khí đó, thiên phú rất phi phàm. . .”
Nàng đứng hơi gần Diệp Mặc, môi đỏ khẽ phun ra những luồng khí ấm áp, trên người nàng còn mang theo một mùi hương thấm đẫm ruột gan.
Diệp Mặc lại liếc mắt đánh giá nàng một chút.
Vị chị gái này của Trác Lâm, ngoại trừ khuôn mặt hơi hao hao em gái ra, thì những thứ còn lại hoàn toàn khác biệt.
So với em gái, thì bà chị này cao hơn, dung mạo cũng xinh đẹp hơn, khí chất lại có một loại hào hùng.
“Anh biết. . .quần thể Hồng Khách không?”
“Nghe nói qua!” Diệp Mặc gật đầu.
Dù sao hắn cũng là người học lập trính viên, nên tất nhiên cũng nghe nói qua những thứ này.
Trác Tâm Nghiên lại nói tiếp: “Trước kia, Lăng Phi cũng là một nhân vật nổi danh trong Hồng Khách, là một trong những số cao thủ ở trong đó, sau này mới được chúng tôi chiêu mộ!”
“Lần này, là bởi vì điều tra một vụ án có liên quan đến một tổ chức hacker nổi tiểng ở nước ngoài, hôm qua trung tâm an nình mạng của chúng tôi suýt nữa bị công phá, cho nên hôm nay mới đến đây để mượn chỗ của các anh dùng một lát!”
“Lợi hại như vậy sao?” Diệp Mặc nhíu mày, trong lòng cũng hơi giật mình.
Tổ chức hacker kia trâu bò đến mức có thể công phá trung tâm an ninh mạng của ban ngành các nàng sao?
“Nói nhảm!”
Trác Tâm Nghiên còn chưa lên tiếng, Lăng Phi kia đã lên tiếng trước, lại quay đầu trừng mắt với Diệp Mặc, còn không vui mà quát nhẹ: “Bằng không thì chúng tôi chạy đến đây làm gì? Đối phương chính một trong những tổ chức hacker top 3 thế giới, cực kỳ thần bì và lợi hại!”
“Người ta còn từng tuyên bố là, không có nơi nào mà họ không thể xâm lấn được, kỹ thuật của bọn họ. . .thôi bỏ đi, có nói anh cũng không hiểu. . .”
Anh ta nói xong thì cời xùy một tiếng, rồi quay đầu về.
“Tên này thì biết cái gì chứ!” Anh ta còn thì thầm một tiếng, thần sắc tràn đầy khinh thường.
Một tên phú nhị đại thì biết cái gì về kỹ thuật, giải thích với tên này không khác gì đàn gảy tai trâu.
Diệp Mặc nhướn mày lên, nhưng cũng không quá để ý.
Trái lại thì Ngô Diệu Long ở bên cạnh đã có chút không vui.
Tên nhãi này quá vô lễ, sử dụng đồ của Hoa Thiên An Phòng bọn họ, lại còn dám vô lễ với chủ tịch của bọn họ như vậy.
“Khụ khụ!” Người đàn ông trung niên ở bên cạnh liền ho nhẹ một tiếng, sắc mặt cũng hơi xấu hổ, “Tiểu Phi vẫn còn trẻ, cho nên nói chuyện hơi quá một chút, mong Diệp tiên sinh đừng để ý.”
“Không có gì!” Diệp Mặc khoắt tay chặn lại, cười nói: “Trác tiểu thư, cô nói tiếp đi, tổ chức hacker này tên là gì? Các cô đang muốn truy tung địa chỉ của đối phương sao?”
“Không sai!” Trác Tâm Nghiên gật đầu, nghiêm mặt nói: “Tổ chức này có liên quan đến một số vụ án trộm cướp, cảnh sát quốc tế cũng đang truy tìm bọn họ, hôm qua, Lăng Phi suýt nữa thì thành công.”
“Hôm nay, có thiết bị và các chuyên gia của Hoa Thiên các anh giúp đỡ, tôi tin rằng sẽ thành công thôi.”
“Tổ chức này tên là Hắc Ám Phượng Hoàng! Diệp tiên sinh, anh đã nghe nói đến chưa?”
Sau khi Diệp Mặc nghe xong thì lắc đầu.
Hắn cũng không hiểu mấy chuyện này lắm, cũng không có con đường để tìm hiểu, bình thường hắn lên mạng cũng chỉ để chơi cà, đọc luận văn khoa học kỹ thuật, vào các trang web y tế, không còn gì khác.
Trước kia, hắn còn hay vào một số deep web hoặc là dark web, nhưng bây giờ thì không.