Một lát sau, anh ta lại buồn bực kêu lên: “Lại thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi!”
Đường Hiểu Hoa và đám nhân viên kỹ thuật của Hoa Thiên ở bên cạnh đều hiện ra thần sắc ngưng trọng.
Không hổ là tổ chức hacker đỉnh cấp nhất, kỹ thuật cao siêu thì không nói, lại còn hết sức giảo hoạt, bọn họ căn bản là không tìm được sơ hở của đối phương, vừa tấn công vào được thì người ta đã rút lui rồi.
Đường Hiểu Hoa cau mày nói: “Vẫn chưa đủ nhanh!”
Kỹ thuật của đối phương quá cao siêu, bọn họ muốn tấn công vào thì phải mất một thời gian nhất định, sau đó lại tốn không ít thời gian để tìm cửa sau.
Như vậy, chờ bọn họ tấn công được thì người ta đã rút lui rồi, không thể nào truy tung nữa.
Thử thêm lần nữa rồi anh ta liền dừng lại, bắt đầu kiểm tra hệ thống phòng ngự của mình, xem có lỗ thủng nào không.
Đường Hiểu Hoa ngưng trọng nói: “Đối phương vẫn đang không ngừng công kích chúng ta, muốn tìm lỗ thủng của chúng ta, tạm thời chúng ta vẫn an toàn. . .”
Kỹ thuật của đối phương là cực kỳ cao siêu, thiết bị cũng cực kỳ mạnh mẽ, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị công phá.
Phàm là hệ thống do người viết thì đều có lỗ thủng, bị tìm được chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Người đàn ông trung niên kia tiến đến bên cạnh Lăng Phi, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Phi, có được không?”
“Lại cho tôi một chút thời gian nữa, nhất định có thể tìm được!” Lăng Phi đã hơi nóng nảy rồi.
Thủ đoạn của đối phương hoàn toàn khác với hôm qua, có thể là hoàn toàn thay đổi, hơn nữa, còn tấn công bằng rất nhiều kiểu, khiến cho anh ta chống đỡ không xuể, chuyện này đã chứng minh, kỹ thuật của đối phương hơn xa anh ta.
Thậm chí có thể nói là, đối phương đang đùa bỡn anh ta!
Bởi vì, lần nào đối phương cũng cố tình để cho anh ta tiến lại gần, rồi lại thong dong xóa hết dấu vết rồi rút lui, giống như. . . đang xem một con khỉ làm trò cười vậy!
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, anh ta lại không thể làm gì.
Chuyện này khiến cho anh ta nổi giận, cũng cảm thấy rất mất mặt.
Dù sao, anh ta cũng đã mở miệng nói là, chắc chắn sẽ thành công.
Rất nhanh, lại một tiếng nữa trôi qua.
Trác Tâm Nghiên giơ tay lên xem đồng hồ, lại nhíu chặt mày: “Bốn rưỡi rồi!”
Chẳng mấy chốc là sẽ đến giờ tan làm, nếu như tiếp tục như vậy thì sẽ không hay lắm.
“Bọn họ lại đến rồi!”
Đột nhiên, màn hinh khổng lồ ở trên tường chuyển sang màu đỏ, còn phát ra những âm thanh cảnh báo, hiển nhiên là hệ thống đã bị xâm lấn.
Ngô Diệu Long giật mình: “Tình huống thế nào rồi?”
Hệ thống của mình yếu ớt như vậy sao? Mới hai tiếng mà đã bị xâm lấn rồi?”
Đường Hiểu Hoa vội vàng giải thích: “Sếp ngô, đối phương với tiến vào thôi, còn chưa đến trung tâm của hệ thống! Không sao đâu!”
“Tiểu Phi!” Người đàn ông trung niên kia cũng ngẩng đầu nhìn qua, anh ta cũng rất lo lắng.
“Sắp! Sắp rồi!”
Lăng Phi thì thào một câu, thần sắc đầy nôn nóng, hai con ngươi trợn to kia đã tràn đầy tơ máu.
Anh ta thật sự không cam tâm thất bại như vậy.
Diệp Mặc cau mày nhìn cảnh này.
Một lát sau, hắn đưa tay ra hiệu gọi Ngô Diệu Long đi qua, để ông ta trông hai đứa bé hộ mình, còn hắn thì đứng dậy đi qua bên kia.
Trác Tâm Nghiên ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì không khỏi lộ ra vài phần nghi ngờ khó hiểu.
Vị Diệp tiên sinh này muốn làm gì đây?
“Anh đứng lên, để tôi!”
Khi nhìn thấy Diệp Mặc đi đến bên cạnh giám đốc Đường, lại vỗ vai rồi nói là lời này, thì nàng đã giật mình, ngẩn ngơ, đôi mắt đẹp cũng mở to.
Diệp tiên sinh, muốn đích thân ra trận, truy tung một tổ chức hacker đỉnh cấp nhất sao?
Nhưng mà anh ấy hiểu nhưng kỹ thuật hacker này sao?
Có trình độ này sao?
Đúng là anh ấy rất lợi hại, không chỉ đơn giản là một công tử nhà giàu, mà còn có tài năng siêu phàm tuyệt luân ở những phương diện như âm nhạc, vẽ tranh. . .nhưng đây chính là kỹ thuật hacker mà?
Anh ấy biết sao?
Không chỉ nàng, mà Ngô Diệu Long đang ngồi ôm hai đứa bé trong ngực cũng mờ mịt mê mang, hai mắt ông ta trợn tròn, còn lộ ra vẻ khó tin.
Chủ tịch định làm cái gì vậy?
Ông ta nghĩ mãi mà không hiểu.
Còn cả Đường Hiểu Hoa cũng ngẩn ngơ, anh ta ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn ông chủ trẻ tuổi của mình.
Lăng Phi ở một bên cũng dừng động tác, quay đầu nhìn sang bên này.
Anh ta thậm chí còn nghi ngờ là có phải mình đã nghe nhầm hay không.
Một tên công tử nhà giàu mà cũng muốn ra trận, truy tung một tổ chức hacker lợi hại nhất trên thế giới giống như anh ta á?
Chuyện này, nói đùa à!
Sao tên này dám nói vậy chứ?
Tên này không sợ mất mặt, không sợ làm trò cười cho thiên hạ sao?
Chưa nói đến anh ta, mà chỉ cần nói đến những nhân viên kỹ thuật ở đây thôi, có ai không phải là cao thủ trên phương diện này chứ, còn tên này thì sao, chỉ là một tên công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé mà thôi!
Lăng Phi nhịn không được mà nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười châm chọc.
“Ôi ôi!”
Anh ta chỉ cười xùy một tiếng, chứ không nhiều lời, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, người ta muốn làm gì thì làm thôi, anh ta lại liếc mắt nhìn qua bên này, muốn nhìn xem tên này làm trò cười cho thiên hạ thế nào!