“Haiz!”
Một lát sau, Lăng Phi lại lộ ra vẻ buồn bực một lần nữa.
Anh ta cũng không biết mình đã thất bại bao nhiêu lần rồi, đối thủ lại đùa bỡn anh ta như một con khỉ thêm lần nữa.
Anh lại cau mày, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua màn hình to lớn kia, trên đó biểu hiện rằng, đối phương đã chạm đến hạch tâm của trung tâm bên mình, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ bị công phá bất cứ lúc nào, có lẽ là nên dừng tay.
Thật ra thì thất bại cũng không có gì, dù sao đối phương cũng là một tổ chức hacker lợi hại nhất trên thế giới, họ chưa bao giờ thua trận, nên anh ta có thua cũng không mất mặt, chỉ là anh ta hơi bướng bình và không cam tâm mà thôi.
Lăng Phi dừng động tác, tay cũng đã rời khỏi bàn phím, chuẩn bị nhận thua.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng nói vang lên: “Xong rồi!”
Lăng Phi khẽ giật mình, quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy tên họ Diệp kia cũng đã bỏ tay khỏi bàn phím, lại thở dài một hơi, dáng vẻ như đại công cáo thành.
Lăng Phi lập tức nhíu mày, thần sắc hơi hoang mang.
Xong?
Xong cái gì cơ?
Là chương trình hay phần mềm đó xong rồi á?
Lúc này mới được bao lâu chứ! Sao có thể viết nhanh như vậy được? Với lại, coi như xong thì chương trình đó có thể làm gì chứ, chẳng lẽ còn có thể dùng chương trình này để truy tung đối phương hay sao?
Chuyện này, quả thực là ý nghĩ hão huyền!
Lăng Phi nghĩ đến đây thì khóe miệng lại cong lên, lộ ra vài phần đùa cợt và cay nghiệt.
Anh ta chưa từng nghe thấy loại kỹ thuật này, căn bản là không thể nào tồn tại!
Đường Hiểu Hoa khom người, cười hỏi: “Chủ tịch, chương trình này của ngài. . .?”
Đường Hiểu Hoa cũng rất khó hiểu, không biết chương trình này của chủ tịch có tác dụng gì?
“Làm màu mà thôi!” Diệp Mặc còn chưa lên tiếng thì Lăng Phi kia đã nhíu mày quát nhẹ: “Anh còn trông cậy vào anh ta có thể viết ra thứ gì hữu dụng sao?”
Sau đó, anh ta lại mở miệng nói rất vô lễ: “Đúng là tôi đã coi thường anh, tôi còn tưởng rằng anh còn không biết gõ chữ nữa cơ, không ngờ là tốc độ tay cũng rất nhanh nhỉ, chắc phải luyện lâu lắm nhỉ!”
Diệp Mặc nhìn Lăng Phi một cái, hắn cũng không giận, mà chỉ mỉm cười, lộ vẻ đăm chiêu.
“Nó có tác dụng gì, các người cứ nhìn là biết thôi!” Diệp Mặc nói xong thì nhấc ngón tay lên, gõ mạnh vào phím Enter.
Ngay sau đó, từng đoạn số liệu, mã code. . . không ngừng quét màn hình.
“Đây là. . .?”
Đường Hiểu Hoa nheo mắt nhìn cẩn thận một chút, lại cái hiểu cái không, trong lòng vẫn hoang mang không thôi.
Lăng Phi cũng nhìn chằm chằm vào một lát, rồi cũng rất hoang mang.
Nhưng từ từ, sắc mặt của anh ta đã ngưng trọng lên, dường như đã nhận ra mai mối gì đó.
Trác Tâm Nghiên đứng dậy đi qua: “Sao thế?”
Nàng nhíu mày, thần sắc tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu.
Lăng Phi đứng bất động, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình bên phía Diệp tiên sinh, nhìn một lúc lâu rồi, nàng cũng không biết có gì đáng xem.
Không phải nàng xem thường Diệp tiên sinh, mà là, ngay cả một thiên tài, một cao thủ đỉnh cấp như Lăng Phi mà cũng không có biện pháp, còn Diệp tiên sinh thì không phải là người chuyên nghiệp, nên có thể giúp đỡ được gì chứ, có lẽ chương trình vừa viết xong này cũng là trò đùa như Lăng Phi nói thôi.
Nàng đi đến gần, lại nhìn đồng hồ một chút, rồi quay sang nói với người đàn ông trung niên kia: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, hay là chúng ta dừng ở đây thôi!”
Người kia hơi do dự một chút, lại nhìn Lăng Phi một cái rồi gật đầu: “Cũng được!”
Đã lâu như vậy mà không có kết quả, xem ra là không có hy vọng rồi!
Muốn truy tung một tổ chức hacker đỉnh cấp thế giới, vẫn là quá khó khăn!
“Lăng Phi, thu dọn một chút, rồi chúng ta đi thôi!”
An hta quay sang nói với Lăng Phi một câu, lại nhìn về phía Đường Hiểu Hoa: “Giám đốc Đường, hôm nay thật sự là làm phiền anh rồi! Chắc đối phương cũng sắp dừng tay rồi, các anh sẽ không tổn thất gì đâu!” Anh ta nói xong còn nở một nụ cười nhiệt tình.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt anh ta đã cứng lại.
Bởi vì không có ai để ý đến anh ta, bất kể là Lăng Phi hay là Đường Hiểu Hoa thì cũng chẳng để ý đến anh ta, cả hai người họ vẫn trợn trừng mắt mà nhìn vào màn hình kia, thần sắc vô cùng ngưng trọng và nghiêm túc.
Anh ta ngây người một lúc, có chút không biết làm gì.
Trác Tâm Nghiên cũng phát hiện ra, đôi môi đỏ nở nàng của nàng hé ra, thì thào một câu: “Mọi người sao thế. . .?”
“Không. . . không thể nào đâu?”
Hai người Đường Hiểu Hoa và Lăng Phi vẫn không để ý đến hai người bên cạnh, họ vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình như cũ, thần sắc trên mặt lại bắt đầu thay đổi, lộ ra vẻ chấn động và không thể tin nổi.
Nhất là Lăng Phi, anh ta có phản ứng kịch liệt nhất, thì thào vài câu rồi lại lắc đầu thật mạnh, biểu cảm như vừa nhìn thấy một thứ gì cực kỳ khó tin ở trên đời này vậy.
“Đệch! Quá đỉnh rồi!” Một lát sau, Đường Hiểu Hoa kích động vỗ đùi, rồi kêu lên một tiếng, gương mặt anh ta đã đỏ bừng lên vì quá hưng phấn.